Hai đời, Ngu Linh Tê tự cao, trong sạch, thẳng thắn, chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Ninh Ân.
Nàng nói với bản thân có thể không hận, không oán, nhưng không thể nào quên mình đã từng gặp phải chuyện gì.
Nhưng mà, một khi con người nhắc nhở lặp đi lặp lại những uất ức bản thân đã chịu thì sao có thể không để ý chút nào chứ?
Nàng xem như chuyện đương nhiên mà thu nhận Ninh Ân, xem hắn như ván nhảy che chở Ngu gia. Nàng khuyên nhủ bản thân không thể nối gót kiếp trước, có bất cứ tình cảm gì vượt ra ngoài "nhu cầu đôi bên"...
Nhưng kết quả, suy nghĩ cẩn thận, bản thân tuy là người bị hại, nhưng cũng là công cụ giết người. Kẻ thật sự không thẹn với lương tâm, trái lại chính là tên điên xấu xa một cách thản nhiên này.
Ngu Linh Tê biết lỗi không ở bản thân. Nàng chỉ cảm thấy châm chọc to lớn vì ếch ngồi đáy giếng và thành kiến trong nửa năm qua.
"Không có ai bắt nạt ta."
Chóp mũi của Ngu Linh Tê ửng đỏ, hốc mắt ướt đẫm nhìn hắn, nhếch môi nhỏ giọng bổ sung: "Sau này, sẽ không còn người nào bắt nạt chúng ta nữa."
Nàng nói là "chúng ta", trong mắt chứa đựng cảm xúc không nhìn thấu, không giống như trước kia.
Kỳ quái là, Ninh Ân cũng không hề chán ghét hai chữ này.
"Rốt cục tiểu thư đã nghe được chuyện gì từ chỗ Dược Lang vậy?" Hắn hỏi.
"Độc mà Triệu Ngọc Mính trúng, tên là "Bách Hoa Sát", chính là kỳ độc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vai-ac/3492885/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.