Ngu Linh Tê khẽ nhướng đôi mắt hạnh nhân lên, phản chiếu cả nước sông mùa xuân, hàng lông mi nhiễm nét mực như câu hồn người khác.
Đầu ngón tay quấn quanh mái tóc đen của Ninh Ân, nàng cảm thấy hình như mình bị trúng tà.
Cho đến khi đôi mắt sâu thẳm như băng đen của Ninh Ân, trong lòng nàng ong một tiếng, như thể hồi phục lại tinh thần, nàng chậm rãi buông tay xuống.
Lọn tóc lướt qua kẽ tay nàng, vừa trơn vừa ngứa như lông vũ.
“Tiểu thư mới nãy,”
Ninh Ân vẫn duy trì tư thế cầm đồ chặn giấy trong tay, suy nghĩ từ ngữ một chút rồi chậm rãi hỏi: “Là đang tán tỉnh ta à?”
Gió thổi làm nhăn hồ nước, dải lụa mỏng của nhà thủy tạ lay động, Ngu Linh Tê cảm giác cái nóng oi bức lại bùng cháy, đến cả vành tai cũng không khỏi đỏ lên.
Thật khó cho một người lạnh lùng như hắn, thế nhưng lại hiểu được hai chữ “tán tỉnh”.
“Lòng yêu cái đẹp, mọi người đều có, cầm lòng không được mà khen ngợi thôi.”
Ngu Linh Tê cũng không biết bản thân đang nói bậy cái gì, nàng rũ mắt xuống có hơi không tự nhiên, đơn giản cầm bút và mực rồi nàng đứng dậy nói: “Ta đi đổi bút.”
Dứt lời, không hề nhìn vẻ mặt của Ninh Ân đã ôm giấy Tuyên Thành vội vàng rời đi.
Ninh Ân ngồi dậy, nhìn về hướng vạt áo của Ngu Linh Tê biến mất.
Hắn hơi bất mãn, trêu chọc xong rồi chạy là có ý gì?
Hắn đứng ở trong nhà tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vai-ac/3492874/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.