Ngu Linh Tê tìm một vòng ở hậu viện, quả nhiên không thấy Ninh Ân, cắn môi một cái, chạy ra ngoài góc cửa.
Thị vệ Thanh Tiêu dắt ngựa đứng ngoài cửa, như thể chuẩn bị ra ngoài giải quyết công việc.
Không kịp suy tư, Ngu Linh Tê đoạt lấy dây cương từ trong tay Thanh Tiêu, bước lên bậc đá xoay người lên ngựa, vỗ mông ngựa quát dẹp đường: “Chạy!”
“Tiểu thư, con ngựa này….”
Thanh Tiêu kinh hãi: con ngựa này còn chưa kịp lắp yên và đệm!
Không kịp đuổi theo, con tuấn mã đã đưa thiếu nữ mặc y phục màu trắng biến mất trong màn đêm góc phố đen kịt, phi nước đại theo đường lớn trước cửa.
Ngu Linh Tê tìm một vòng dọc theo đường trước cửa phủ, cũng không hề thấy Ninh Ân.
Trời tối như vậy, hắn lại bị thương, có thể đi đâu đây?
Quầng sáng trong đầu vừa hiện, Ngu Linh Tê nhớ ra một nơi, lập tức quay đầu ngựa, chạy về phía đường Thăng Bình.
Giờ Hợi, chợ đã tan, trên đường lác đác mấy ánh đèn, không có một bóng người.
Những ngôi nhà cháy rụi ở Dục Giới Tiên Đô, giống như những bộ xương đen trơ trụi ở tận cùng bóng tối. Mà dưới cửa cháy xém đổ nát, quả nhiên đó là hình bóng cô tịch của Ninh Ân.
Hắn nghe thấy tiếng vó ngựa, đứng thẳng người, dưới chân đổ bóng dài cô đơn.
Nhưng ánh mắt hắn rất bình tĩnh, không có chút bất ngờ.
Trong nháy mắt bụi trần lắng đọng*, khiến cho Ngu Linh Tê không để ý đến bóng cắt lưng xám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vai-ac/3492863/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.