Ngu Linh Tê vừa mở mắt đã trở lại năm Thiên Chiêu thứ mười ba.
Một khắc trước nàng còn đang lơ lửng ở trong mật thất phủ Nhiếp chính vương, tức giận đến phát điên lên.
Ngay sau đó liền chìm vào bóng tối, khóc lóc tỉnh lại thì đã ở trong khuê phòng phủ Tướng quân rồi.
Trong tấm gương đồng trên bàn trang điểm hiện lên gương mặt thanh tú yếu ớt của nàng, hai gò má mềm mại đến mức như thể véo ra nước, lộ ra dung nhan tươi đẹp mà chỉ thiếu nữ mới có.
Bấm vào lòng bàn tay, rất đau.
Quả thực nàng đã trở về năm mười lăm tuổi.
Sau một hồi đờ đẫn ngắn ngủi, trong lòng nàng dâng lên một cơn sung sướng tràn ngập.
Nàng hít sâu mấy hơi, chờ đến khi hai mắt của mình không còn đỏ nữa liền đứng dậy mở cửa, không thể chờ đợi mà chạy về phía khách sảnh.
Có hận Ninh Ân không ư? Dĩ nhiên là hận chứ.
Không mồ không mả, trong lòng nàng vẫn còn mang nỗi sợ trở thành cô hồn dã quỷ, hận không thể lập tức tự mình đi tìm Ninh Ân, cắn một miếng thịt từ trên người hắn xuống!
Dù sao cũng là người đã từng chết một lần, có oán báo oán, cũng không gì đáng sợ cả.
Đáng tiếc là bây giờ mình cũng không biết Ninh Ân đang ở nơi nào.
Ngay cả kiếp trước, Ninh Ân cũng che giấu quá khứ của mình rất kín, không ai biết hắn lưu vong ở đâu và sống kiểu gì trong suốt năm năm sau khi bị đuổi ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vai-ac/3492849/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.