Sáng hôm sau khi An thức giấc, bên cạnh em đã là một khoảng không lạnh lẽo. Em hốt hoảng ngồi bật dậy rồi chạy vội ra bên ngoài nhưng nơi đó cũng không có ai cả, em cúi gằm mặt, mắt em đỏ hoe, ngay khi em sắp bật khóc thì tiếng của Vụ lại vang lên.
"Có gì mà mới sáng ra mặt mày đã buồn hiu vậy thằng nhóc? Tối qua ngủ không ngon hả?"
An mừng như điên, em vội quay đầu lại thì thấy Vụ đang chậm rãi đi tới. Em vui vẻ lau đi những giọt nước còn đọng lại bên khoé mắt, em cười thật tươi rồi đứng đó khoa tay múa chân với gã một lúc lâu. Vụ không hiểu em nói gì nhưng cũng thầm đoán ra được.
"Tao đi tè có một chút thôi mà mày đã cuống lên thế à? Tao đã hứa với mày không đi là tao không đi. Mày đừng có mà lo được lo mất như thế."
An vội chạy tới ôm chầm lấy gã. Em khao khát hơi ấm này từ rất lâu rồi. Kể từ khi ông mất, không có một ai ở cạnh em. Là ai cũng được, em chỉ cần người đó đồng ý ở với em trong ngôi nhà nhỏ này.
||||| Truyện đề cử: Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động |||||
Vụ nhìn mái tóc chỗ dài, chỗ ngắn của An, trong lòng ở vừa cảm thấy buồn cười lại vừa thấy thương.
Trong vô thức, gã xoa đầu em. Em ngẩng mặt lên nhìn gã rồi mỉm cười.
An không đẹp nhưng cũng ưa nhìn. Em có đôi mắt đen, to, tròn với hàng mi dài, rậm. Làn da
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-va-em/2771690/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.