Vụ nhớ, anh Long từng nói với gã.
"Thằng nhóc con đó sẽ trở thành gánh nặng cho mày. Một khi mày có ràng buộc, mày sẽ trở nên yếu đuối. Vụ nè, "thế giới này" sắp không còn thích hợp với mày nữa rồi."
Gã nhớ khi đó gã đã rít hết điếu thuốc cuối cùng, gã khẽ cười rồi nói.
"Có lẽ là thế rồi. Anh Long, em bắt đầu sợ hãi cái chết rồi."
Gã sợ chết, gã sợ gã chết rồi em sẽ phải sống những ngày tháng cô đơn.
Gã sợ, gã chết rồi em sẽ sống trong đau khổ.
Vụ ngồi bên trong phòng giam nhớ lại những chuyện xảy ra vào đêm qua. Mọi thứ quá nhanh, nhanh đến mức gã trở tay không kịp.
Gã nhớ rõ, em đã gào khóc trong tuyệt vọng như thế nào khi gã bị bắt đi. Gã nhớ rõ, em đã cố gắng tìm kiếm cây bút để có thể trả lại công bằng cho gã nhưng em tìm mãi vẫn không được. Và gã nhớ rõ, em đã đau đớn như thế nào vì sự bất lực của mình.
Em muốn viết, em không hề bị gã bắt cóc. Gã là người thân, người thương của em.
Nhưng thật đáng tiếc, chẳng có ai quan tâm em đã khóc lớn như thế nào.
Họ vẫn bắt gã đi. Họ vẫn dập tắt ánh sáng duy nhất trong cuộc đời của em.
Nào có ai quan tâm đến em...
Em cầm quyển vở đuổi theo chiếc xe chở gã. Em chạy thật nhanh nhưng em làm sao có thể so được với nó. Em ngã sõng soài trên đường với đôi chân trần trải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-va-em/2771681/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.