Không nhìn được cổ tay hắn, nhưng thấy hắn cười nhạt nhẽo thế cũng đã làm nàng ngơ ngẩn.
Sau mười năm, dung mạo có thay đổi thế nào cũng sẽ lưu lại chút dấu vết lúc nhỏ, cho dù hết nửa gương mặt bị thương, vẫn còn một bên, Cố Thanh Thành cười một tiếng mà qua, từ oản vội vã xuống lầu, nàng cơ hồ có thể đã cho rằng, thiếu niên này chính là cá nhân.
Trở về trạch viện, nằm trên giường lăn qua lộn lại.
Quá buổi trưa, Triệu Lan Chi quả nhiên tới đón, Hoa Quế và Hồng Châu cùng nàng lên xe, mang theo rất nhiều đồ dùng tùy thân, Từ Phượng ra cửa tiễn nàng, bảo nàng ngoan ngoãn ở lại Triệu gia, chờ hắn về sẽ tới đón nàng.
Nàng tự nhiên đồng ý rồi ôm Tiểu Bạch bước vào bên trong buồng xe.
Mới vừa ngồi xuống thì nghe tiếng Từ Vân chạy ra, tiểu cô nương đạp lên bánh xe vén rèm cửa sổ lên, nói liên hồi: "A Man! Muội phải thường xuyên về thăm ta nhé!"
Từ Oản chuyển ra ngồi gần cửa sổ, đưa tay vuốt mặt nàng cười: "Chỗ của ta cũng không xa lắm, tỉ nhớ ta thì có thể đến thăm ta...ta rảnh cũng sẽ về thăm tỉ."
Từ Vân rơm rớm nước mắt, nằm rạp người lên cửa sổ nhìn nàng: "Ừ, ta sẽ đi thăm muội, muội đừng có quá nhớ ta đó."
Đang nói chuyện thì có người ôm nàng xuống, Từ Oản thò người ra ngoài, phát hiện Từ Vân đang đứng phía sau Vương phu nhân.
Bình nhi cầm một túi vải chuyển lên xe.
Nàng liền gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-the-thanh-sung-phi/2407068/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.