Chương trước
Chương sau

Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử

Lần đầu tiên nghe thấy cái tên A Man này, là từ miệng của Từ Phượng Bạch.

Nhưng mà khi đó hắn cũng không quá để ý đến, chỉ biết đó là một tiểu cô nương Từ gia, ngoại sanh nữ* của Từ tướng quân.

*ngoại sanh nữ: cháu gái bên ngoại

Lúc ấy Cố Thanh Thành chỉ là một thiếu niên, sau nỗi đau mất đi song thân, hắn vẫn luôn đơn độc một mình, đi theo Từ Phượng Bạch Đông chinh Tây chiến, về sau ở biên quan Thanh Thành Từ Phượng Bạch mới dẫn về một tiểu nam hài.

Tiểu tử Hoắc Chinh từ trước đến nay miệng lưỡi đều rất trơn tru, so với hắn ít nói kiệm lời, thật sự quá ồn ào.

Nghe nói ngày trước Từ Phượng Bạch đã cứu một nhà Hoắc Chinh, ngay từ ánh mắt đầu tiên, Cố Thanh Thành đã không thích hắn ta, nhưng Từ Phượng Bạch lại cực kỳ yêu thích. Năm đó tuổi hắn ta không lớn lắm, nhưng lại biết rất nhiều chuyện vụn vặt nơi phố phường, nói về sách vở cũng rất mạch lạc rõ ràng, về sau được Từ Phượng Bạch dẫn về kinh thành, cũng chính là thời điểm, Triệu Lan Chi vùi thân nơi sơn cốc, biến cố nổi lên.

Cố Thanh Thành là từ sau khi Từ Phượng Bạch ám sát Lý thăng, phát hiện nàng là nữ tử.

Biết nàng là mẫu thân của A Man, mới nhớ kỹ cái tên A Man này.

Thân phận được che giấu nhiều năm như vậy một khi bị chiêu cáo thiên hạ, Từ gia chính là phạm tội khi quân, d.đ+l!q^đ may mắn được Lý thăng nỗ lực bảo hộ, khiến cho Cố Thanh Thành đúng lúc dẫn người xuất kinh.

Từ Phượng Bạch một lòng muốn chết, vẫn tiêu cực đối đầu.

Hoắc Chinh nhờ vào cơ trí bản thân mà chạy trước chạy sau* khắp nơi, cũng khuyên nàng ấy rất nhiều.

*chạy trước chạy sau: rất bận rộn

Lúc đó, Từ Phượng Bạch hết thảy đều dựa vào nữ nhi, nhận được thư trong nhà, lập tức kể cho hắn và Hoắc Chinh nghe, hôm nay A Man lại làm cái gì, lại nói chuyện gì.

Phần lớn là đều là thư huynh trưởng gửi đến, những chuyện linh tinh đều có.

Thời điểm Cố Thanh Thành bố trí sa bàn, thỉnh thoảng cũng nghe thấy Hoắc Chinh hỏi Từ Phượng Bạch ở trong lều lớn, nói đến nữ nhi, Từ Phượng Bạch thực sự rất đau lòng.

Những chuyện trên thư, quá nửa đều vô cùng nhàm chán.

Nào là nói hôm nay A Man rụng răng, không muốn để lộ ra nên luôn dùng cây quạt che lại để không cho ai nhìn thấy, nhưng biểu tỷ lại muốn xem, đoạt cây quạt đi, vậy mà nàng cả ngày đều không mở miệng nói chuyện. Còn nói A Man không biết học được ở đâu, mỗi ngày nói tâm tư của nữ nhân nhất định phải lớn, cho nên cầm được thì phải buông được, hôm nay thích ăn nho, ngày mai lại đổi, nào là A Man đã lớn thêm một tuổi, mới học mấy chữ, nàng đã mượn quyển sách gật gù bắt đầu ngâm thơ, bên dưới còn kèm thêm một bài thơ.

Bài thơ đó hắn cũng nghe được, thật sự vô cùng buồn cười.

Sau một khoảng thời gian chán nản Từ Phượng Bạch cũng hồi kinh.

Nàng đầu quân Tam Hoàng tử, công khai đối nghịch với Lý thăng, tự nhiên không giành được chút chỗ tốt nào, càng về sau Từ gia càng xuống dốc, huynh muội Từ gia mỗi người giữ một chức quan nhàn tản, cũng yên tĩnh được hai năm.

Cố Thanh Thành quanh năm đều ở bên ngoài, Hoắc Chinh cũng lưu lại bên cạnh hắn.

Trong quân người được xưng thiên văn sống, chính là hắn (HC).

Hoắc Chinh nhiều lần lập chiến công, hành quân đánh giặc không thể thiếu hắn ở bên cạnh bày trận, cũng là một thiếu niên khinh cuồng, nhưng người này chỉ nghe lời một mình Từ Phượng Bạch

Gặp lại A Man, là ở Từ gia.

Lão Thái gia Từ gia mất, có lẽ do thân phận nàng có chút xấu hổ nên không thể đốt giấy để tang, nàng mặc tố y đơn giản, đứng ở đằng xa, duyên dáng yêu kiều.

Vài năm không gặp, đúng là cực kỳ giống Từ Phượng Bạch.

Ngày trôi qua, lâu lâu lại nghe Hoắc Chinh nhắc đến chuyện của A Man, nàng nuôi một con mèo nhỏ, vào ngày sinh thần của nàng, trong nhà vụng trộm tổ chức cho nàng một bữa tiệc nhỏ.

Hoắc Chinh còn cầm bức tranh của nàng cho Cố Thanh Thành xem, nói rằng Từ Phượng Bạch đã đồng ý với hắn, chờ hắn công thành danh toại, sẽ gả A Man cho hắn.

Lúc này Cố Thanh Thành cũng đã hai mươi, không cho là đúng cười cười.

Hoắc Chinh bầu bạn với Cố Thanh Thành hơn mười năm, quả thực rất quen thuộc, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa.

Hoắc Chinh thường xuyên xem bức tranh thiếu nữ kia, nói rất thích nàng, hắn đã từng lén nhìn nàng, còn nói nàng rất hay cười, nhưng lại không giống như đang rất vui vẻ, sau này khi hắn hồi kinh, nhất định sẽ thú nàng, xây cho nàng một trạch viện lớn, để nàng ngày ngày đều vui vẻ.

Đáng tiếc, không có sau này.

Hoắc Chinh tử trận, Cố Thanh Thành trọng thương, tuy nhặt về nửa cái mạng, nhưng trên mặt lại lưu vết sẹo.

Sau hai năm, cũng đến lúc hồi kinh, Thiên Tử tứ hôn, cuộc đời này hắn đối với thú thê cũng không có chấp niệm, tự nhiên cự tuyệt.

Từ Cẩn Du bị người ta giựt dây suýt chút đã đưa nữ nhi tiến cung, Từ Phượng Bạch có ý muốn gả chất nhi cho hắn, nhưng không ngờ, Từ Vân sống chết không gả, trời xui đất khiến, Từ Oản lại muốn gả thay.

Cũng từ lúc đó, Cố Thanh Thành và Từ Phượng Bạch đạt thành hiệp nghị.

Cố Thanh Thành đồng ý hôn sự, đêm động phòng hoa chúc, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy A Man như vậy. Nàng nhỏ hơn hắn bảy tuổi, vốn không nghĩ sẽ chạm vào nàng, nhưng nhìn nàng linh hoạt, bình thản chăm sóc hắn, có lẽ vì đã ngà ngà say nên váng đầu, cũng có thể là vì làn da trắng mịn của nàng, hay là vì ánh nến đỏ trong phòng, cuối cùng cũng thuận lợi trở thành phu thê.

Sau đó mỗi ngày, hắn đều muốn yêu nàng.

Nàng thích ăn uống, nàng thích xem sách, nàng thích y phục, nàng thích cười, có thể thường xuyên cùng bọn nha hoàn cười đến mặt mày đều cong cong.

Trạch viện phủ Quận Vương to như vậy, nhưng trước giờ nàng lại chưa từng đi lại.

Nàng thích nhất là nằm trên ghế dựa trước cửa sổ đọc sách, mặt trời lên cao, sẽ rơi trên người nàng, nàng chỉ lo lắng trời lạnh hay trời nóng. Thân nhân duy nhất trên đời này của hắn là nàng, hắn cũng hy vọng nàng có thể thích hắn, nhưng nàng ngay cả trạch viện này cũng không thích, làm sao có thể thích hắn đây.

Sau khi Từ Phượng Bạch giao phó nữ nhi cho hắn, lại càng khăng khăng làm theo ý mình, mới rước lấy tai họa.

Chuyện cũ rành rành trước mắt, lúc ở Thanh Thành nhìn thấy Hoắc Chinh, Cố Thanh Thành vô cùng ngạc nhiên, hắn suýt chút nữa quên, ngày trước vì tận lực tránh đi, căn bản không có đi gặp.

Không nghĩ tới, vì Từ Oản, lại cùng xuất hiện ở đây.

Đời này, Cố Thanh Thành chỉ biết tiến không biết lùi, đã trở thành phu thê, sao có thể chắp tay nhường.

Ngồi thẳng người, lập tức gọi xa phu, đến Đông cung.

Bầu trời trong xanh, y phục ẩm ướt trên người, dường như đều được phơi khô.

Đi qua tường cung thật dài, bị gió thổi qua, lạnh buốt, trong tay Từ Oản nắm chặt khối ngọc bội, bước chân rất nhanh, vừa nhìn thấy cánh cửa Đông Cung, thì đằng sau đã vang lên tiếng vó ngựa, càng lúc càng tới gần nàng. Một tay nàng vịn tường cung, quay đầu lại, xe ngựa phủ Tướng quân đã đến trước mặt.

Màn xe được vén lên, sắc mặt Cố Thanh Thành lạnh nhạt, liếc nàng: "Nàng cho rằng Đông cung là chỗ nào, sao có thể để bộ dạng y phục không chỉnh tề như nàng đi vào."

Đang nói chuyện, Hồng Phúc đã từ trên xe đi đến bên cạnh nàng: "Tiểu thư trước tiên lên xe đổi y phục mới, thế này thật sự rất nhếch nhác."

Từ Oản được Hồng Phúc dìu, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra.

Khí lực cả người dường như bị rút sạch, thấy nàng như vậy Cố Thanh Thành liền xuống xe: "Ta sẽ xuống xe, nàng đổi y phục xong ta sẽ lập tức đưa nàng tiến cung."

Quả thật thế này thì quá thất lễ, thấy hắn đã lui bước, Từ Oản xoay người lên xe.

Trên xe đặt một bộ y phục mới, Hồng Phúc ở bên cạnh cầm khăn để nàng lau mặt, đưa tay thả màn xe xuống.

Bên trong xe có chút ngột ngạt, Từ Oản vén màn xe lên một kẽ hở nhỏ, nhìn thấy nam nhân đang đứng bên cạnh xe, đưa lưng về phía nàng.

Nàng thả màn xuống, cởi y phục.

Lúc này nàng cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng trước sau đều không thể không để ý chuyện này, giống như bị mắc phải xương cá trong cổ họng.

Lập tức giọng nói nàng lạnh lùng vang lên: "Tại sao không cứu ta? Ta hỏi tại sao ngươi lại không nói?"

Hắn đang đứng bên ngoài cửa sổ: "Ta nói, nàng sẽ tin ư?"

Từ Oản đã cởi xong trung y, Hồng Phúc cẩm trung y mới đưa cho nàng, nàng nhanh chóng mặc vào: "Ngươi nói, ta sẽ tin."

Nói xong, lại vén màn xe lên, thấy bóng lưng hắn vẫn như trước.

Cố Thanh Thành lùi về phía sau một bước, kề sát cửa sổ xe nói: "Cũng không nghĩ nhiều, nàng ta ở bên trên, chỉ là tiện tay cứu, dù sao cũng không thể để nàng ta chết được, nếu để công chúa chết ở phủ Quận Vương, rất khó thoát tội."

Ở dưới tình huống như lúc đó, Từ gia đều đang ở đại lao, chỉ sợ không rảnh phân thân.

Một câu nói hời hợt cứ thế mà phát ra, Từ Oản mặc y phục chỉnh tề, vẫn nhìn hắn như thế: "Vậy ta thì sao? Ta ở ngay phía dưới, cũng là một người không quan trọng, không liên quan, dù chết cũng không quan hệ gì đến ngươi, có đúng không?"

Cố Thanh Thành không quay đầu lại, cũng không trả lời.

Từ Oản vươn tay treo màn xe lên, mặc cho Hồng Phúc đang chải tóc cho nàng: "Cho nên, ta đã chết ở nơi đó, đời này kiếp này, cũng không cần lại đến tìm ta, bởi vì ta đã chết một lần rồi, không muốn lại chết như vậy lần thứ hai."

Hắn bỗng xoay người lại, một tay vịn lấy cửa sổ xe, siết chặt: "Không có chuyện như vậy, ta cũng sẽ không để chuyện như vậy..."

Không đợi hắn nói xong, Từ Oản đã nở nụ cười: "Đúng, sẽ không còn nữa, sẽ không còn chuyện như vậy nữa."

Bàn tay lại càng siết chặt hơn, hai mắt nam nhân đỏ thẫm: "Ta không có nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy!"

Nàng ngẩng mặt, trong mắt còn có ý cười, vẻ mặt châm biếm: "Có nghĩ tới hay không, thì cũng đã xảy ra rồi."

Đôi mắt hắn lại càng đỏ hơn, thấy Từ Oản đứng dậy xuống xe, lại vướn tay ra đỡ, nàng đứng ở trên xe, cúi đầu nhìn hắn, chuyện cũ năm xưa lại hiện lên trong đầu.

Bốn mắt nhìn nhau, Từ Oản lại nở nụ cười: "Ta cũng từng nghĩ, nếu có cơ hội, nhất định sẽ kéo ngươi lại hỏi một chút, tại sao lại không cứu ta, nhưng mà ngay bây giờ, ta đột nhiên hiểu rõ, Cố Thanh Thành, đừng lừa gạt chính mình nữa."

Nàng nghiêng đầu chớp mắt: "Ngươi và ta chưa từng gặp nhau, thành thân chỉ mới hơn một tháng, làm sao có được chân tình? Chỉ có vô tình mà thôi, còn có tâm tư cân nhắc lợi hại, nói đến cùng, ngươi cũng không phải thật sự thích ta, cho nên, đừng tự lừa gạt chính mình, ngươi cũng không phải là không phải ta thì không thú thê, ta cũng sẽ không không phải ngươi thì không gả, hà cớ gì chứ?"

Ánh mắt hắn sáng rực: "A Man..."

Giọng nói hắn khàn khàn, ngược lại như nàng đang khi dễ hắn, Từ Oản cười cười, xuống xe: "Đừng, đừng khiến ta như kẻ bạc tình, nói đến cùng, ta cũng cần phải cảm tạ ngươi, dù không muốn, vẫn đưa ta đến Đông cung, tại sao ta lại phải tới Đông cung, trong lòng ngươi cũng hiểu rõ, cho nên, về sau không cần gặp lại, như vậy, ta sẽ chậm rãi quên đi tư vị bị chết đuối kia, vậy là được rồi."

Nói xong vén áo thi lễ với hắn, xoay người rời đi.

Hồng Phúc vừa định đuổi theo, Từ Oản đã nghiêng người, liếc nàng một cái: "Ngươi vẫn nên ở bên người chủ tử mình đi, nửa đường xuất hiện, e rằng bồi dưỡng cũng không quen."

Tuy vì mặt mũi Hồng Châu nên cũng không nói rõ, nhưng trong lòng lại hiểu rõ, vì vậy mới không lưu nàng lại.

Mặt Hồng Phúc đỏ bừng, rất xấu hổ: "Tiểu thư..."

Từ Oản cầm ngọc bội trong lòng bàn tay, cũng không quay đầu, đi thẳng đến cửa Đông Cung.

Bởi vì Lý Hiển đã sớm dặn dò, nên cũng không có ai ngăn cản.

Cố Thanh Thành đứng cạnh xe, hai chữ chết đuối chỉ vô tình nói ra lại như búa tạ nện vào lòng hắn. d?đ(lêHồng Phúc xoay người vội vàng quỳ xuống, hắn khoát tay áo, nói thôi, lúc này mới lên xe, đội thị vệ đứng cách đó rất xa, Cao Đẳng nhìn thấy xe ngựa di chuyển, khẩn trương chạy đến.

"Chủ tử, người đi đâu?"

"..."

"Chủ tử?"

Ngón tay thon dài khẽ vén rèm che, mắt phượng khẽ nhếch, sườn mặt Cố Thanh Thành lạnh lùng.

Trầm ngâm chốc lát, mới lên tiếng: "Đi thôi, đi gặp bạn cũ."

Cao Đẳng do dự: "Vậy Từ tiểu thư..."

Xe ngựa quay đầu xe, màn xe phịch một tiếng hạ xuống: "Tùy nàng."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.