Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, lớn đến mức ở trong Điện cũng có thể nghe thấy, gương mặt Cố Thanh Thành đỏ bừng, trán nóng như lò lửa nhỏ, vội vàng gọi người Thái Y Viện tới, chẩn bệnh ngay tại chỗ.
Hắn được chuyển đến Thiên Điện, Từ Oản cũng không có đến.
Nàng tiếp tục chép kinh thư, tâm vô tạp niệm.
Lý Hiển dẫn người đến chăm sóc, đúng là nhiễm phong hàn, do mắc mưa nên mới đột nhiên sốt lên, muốn cho người kê thuốc cho hắn thì được báo là đã uống rồi.
Còn hai trang, chữ nàng rất đẹp, nhưng mà chép ra chỉ để cầu phúc, thật sự quá nghiêm túc rồi.
Muốn viết một mạch cho xong, nàng cúi đầu càng viết càng nhanh.
Niệm Tĩnh Tâm chú trong lòng, tiếng mưa rơi hay tiếng bước chân đều không nghe được, cũng không biết qua bao lâu,d.đ-lqđ hạ nét bút cuối cùng xuống, nàng mới ngồi ngay ngắn trở lại.
Cúi đầu nhìn, mặt sau hai trang giấy đều là A Di Đà Phật.
Vội vàng cầm lên vo tròn ném đi, lại tiếp tục chép.
Tiếng bước chân vang lên ở ngoài Điện, tiểu thái giám che ô, Lý Hiển bước nhanh vào trong, vạt áo hắn ẩm ướt, vào cửa lập tức cho người đi lấy khăn, Từ Oản vội vàng đứng lên, nhanh chóng bước đến, nhận khăn giúp hắn lau tay.
Toàn thân tiểu thái giám ướt đẫm, các cung nữ bị mưa gió tạt vào, mặt đều tái mét.
Lý Hiển so với Từ Oản cao hơn một chút, cúi đầu nhìn nàng: "Ôi, ngươi thực sự nhẫn tâm như vậy sao, Biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-the-thanh-sung-phi/2406973/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.