Chương trước
Chương sau
Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử

Rời khỏi Trung Hưng Điện, Lý Hiển ngoắc tay kêu Thục Nhàn lại.

Hắn bảo muốn đi Tú Các bên cạnh cung Thừa Đức một chút, bảo cô cô chuẩn bị trước.

Lý Hiển trước giờ thích náo loạn, giờ lại lấy Cố Thanh Thành ra làm cớ, Thục Nhàn cũng không còn cách nào, đành phải dẫn theo hai người đi trước thông truyền. Lý Hiển cho người phía sau lùi ra xa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Bên cạnh chỉ có Từ Oản, hắn thu hồi ý cười: "A Man, hôm nay may mà có ngươi."

Từ Oản cúi đầu: "Ta một lòng vì Điện hạ, không hơn."

Hắn ừ một tiếng, khoanh tay đứng lại: "Những chuyện A Man đối tốt với ta, ta sẽ nhớ kỹ."

Nhưng hắn chỉ đứng đắn được giây lát, mới chỉ đi được vài bước, đã quay đầu lại nở nụ cười: "Tiểu Thẩm à, chuyện của người và Biểu thúc của ta, ta cũng sẽ vì ngươi mà giữ bí mật, chúng ta sớm muộn gì cũng là người một nhà, về sau hãy quan tâm lẫn nhau nhiều hơn nữa nha."

Hai ngày ở cạnh nhau, hai người đã trở nên quen thuộc trở lại, Từ Oản trừng mắt với hắn, đưa tay vặn cổ tay hắn: "Đã nói không được gọi thế kia, ngươi thử gọi một lần nữa xem? Ta thật muốn đánh ngươi!"

Bên cạnh cũng không có người khác, miệng Lý Hiển thì hô đau nhưng lại cười không ngừng,d.đ-l!q@đ trước đó vẫn còn nhướng mày khiêu khích, cười cười rồi bắt đầu xin tha: "A Man tốt, ta không kêu nữa, không gọi nữa, đau đau đau..."

Từ Oản không thể tiếp tục vặn nữa, phủi tay buông hắn ra.

Đứng ra xa một chút, Lý Hiển quay đầu nhìn nàng: "Tiểu Thẩm, tiểu Thẩm!"

Lần này hắn thật sự cố ý đùa nàng, Từ Oản bước đi, hắn nhanh chóng kéo nàng lại, nhướng mày không chút đứng đắn, hai bên không có người, Từ Oản đưa tay chỉ hắn: "Còn gọi?"

Hắn cười, cực kỳ đắc ý: "Gọi thì sao chứ, tiểu Thẩm thẩm, tiểu Thẩm, tiểu Biểu Thẩm hô hô…!"

Từ Oản không muốn nghe chữ kia, che kín lỗ tai, chờ hắn cười xong, mới ngẩng đầu lên. Nàng biết nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ mỗi ngày hắn đều gọi, nàng thở dài rồi nở nụ cười: "Được rồi, tùy ngươi gọi đi, Điệt Nhi tốt, ngoan."

Lý Hiển thoáng cái bị nghẹn không nhẹ, nhưng chính mình gọi người ta là Thẩm, không trách được ai.

Nuốt xuống mấy từ trong miệng, chờ Từ Oản tiến lại, hắn dùng ánh mắt u oán nhìn nàng, đi sóng vai với nàng: "A Man, ngươi học xấu."

Từ Oản cười, nhướng mày: "Đó là học Tiểu Điện hạ."

Lời vừa nói ra, hắn đã vui vẻ trở lại, đá cục đá nhỏ bên chân: "Được, về sau chúng ta sẽ thường ở cùng một chỗ, những thứ tốt đều sẽ dạy cho ngươi, đến lúc đó để ngươi đi gây họa cho Biểu Thúc ta, nghĩ tới là đã thấy thú vị rồi."

Từ Oản không nói chuyện với hắn, dứt khoát không nhắc đến Cố Thanh Thành.

Thục Nhàn đã thông truyền trước, Tú Các gần cung Thừa Đức vốn là nơi ở của Quý Phi, về sau quý nhân hương tiêu ngọc tổn*, tạm thời không có ai ở, do ở gần Tú Các, không ít tú nữ được an bài ở đó.

*Hương tiêu ngọc tổn: Ý nghĩa tựa như đá rơi hoa héo tàn, dùng để so sánh vẻ đẹp đã mất đi. Thành ngữ tương đương Hương tiêu ngọc vẫn, ế ngọc mai hương, hương tiêu ngọc toái.

Đến Tiền Điện, Lý Hiển trực tiếp đi vào, Thục Nhàn cô cô dẫn theo người nghênh tiếp, mọi người xung quanh đều quỳ xuống, ánh chiều tà rọi xuống từ mái hiên, khiến bóng của các nàng kéo thật dài.

Từ Oản đứng sau lưng Lý Hiển, nhìn các nàng, nghĩ đến tương lai sau này, lại cảm thấy con đường của mình vẫn còn rất dài.

Lý Hiển cho các nàng đứng lên, tùy tiện đến ngồi lên sạp, Thục Nhàn thì đứng bên cạnh, bởi vì đã nói mục đích từ trước,dien.dan+le>quy^don bảo Trịnh Thượng cung tiến lên, cố ý dặn hai câu, sau đó bảo bà dẫn Từ Oản đi tìm Từ Xúc.

Hậu cung hỗn tạp, cũng không biết thế này có thích hợp hay không, Từ Oản nhìn Lý Hiển, hắn cho nàng một cái nhìn an tâm, để nàng đi nhanh về nhanh.

Trịnh Thượng cung đi ở phía trước, tuổi tác cũng xấp xỉ Thục Nhàn cô cô, quan hệ cũng tương đối tốt: "Ngươi chính là A Man? Khi Thục Nhàn nhắc đến ngươi, cũng không nói ngươi lại xinh đẹp đến vậy."

Từ Oản xấu hổ cười cười: "Cô cô đừng nói vậy, thấy cô cô thì mới biết được trong cung thật sự có rất nhiều mĩ nhân, đây là sự thật."

Trịnh Thượng cung cũng cười, dẫn nàng đi vào trong Viện.

Đi qua hành lang dài phía sau Điện, sẽ đến nơi nhóm tú nữ ở, lúc này vừa khéo đã dùng xong bữa tối, trở về chỗ ở. Hành lang dài trong cung cũng không hề giống trong trạch viện, uy nghiêm và vô cùng đồ sộ, người đi bên trong, cảm thấy nhỏ bé vô cùng.

Từ Oản đi qua, gió nhẹ thổi ở sau lưng, lạnh buốt.

Trịnh Thượng cung tán gẫu với nàng: "Từ Xúc là biểu muội ngươi?"

Nàng vội vàng gật đầu.

Trịnh Thượng cung dường như đối với nàng ta có chút ấn tượng, suy nghĩ một chút, cười cười: "Những tú nữ tiến cung tần này, ta đều đã gặp qua, Từ Xúc chiếm trong đó, không xuất sắc, không nổi bật, nhưng mà cũng chẳng phải kém."

Từ Oản chỉ nghe, không nói gì.

Trịnh Thượng cung cũng không biết nghĩ đến chuyện gì, đi ngang qua những nhánh hoa đang lung lay trong vườn, đứng lại: "Phồn hoa rực rỡ, nhìn những vị cô nương này lại khiến ta nhớ đến ta khi đó, đáng tiếc những tỷ muội ngày đó bây giờ cũng chẳng còn mấy người nữa."

Từ Oản vội vàng nâng mắt lên: "Đều đã xuất cung hết rồi à?"

Trịnh Thượng cung nở nụ cười: "Cũng đã trôi qua 11 – 12 năm rồi, có xuất cung, có thành Quý Phi, cũng có không biết đã đi đâu rồi, còn có giống như ta, lưu lại trong cung."

Nói tới, nàng cũng chỉ hai mươi mấy tuổi, dung nhan xinh đẹp, vòng eo mảnh khảnh.

Còn trẻ như vậy, vẫn có thể tưởng tượng được bộ dáng khi vừa mới tiến cung năm đó.

Nghe nàng nói như vậy, Từ Oản cũng có chút hoảng hốt: "Cô cô có thích những ngày thế này không?"

Trịnh Thượng cung quay đầu nhìn nàng: "Nghe Thục Nhàn nói ngươi một lòng tiến cung làm nữ quan, ta khuyên ngươi, một tiểu cô nương thì nên xuất giá đi, xuất giá mới tốt, đợi đến tuổi như ta, không màng năm tháng nữa, có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi."

Từ Oản lắc đầu: "Cô cô không còn màng năm tháng, so với những người tuổi còn nhỏ đã gả vào hậu trạch, ngày ngày tranh đoạt với nhau, chính thất thiếp thất tranh đấu không ngừng, ta nghĩ, ta lại càng thích như cô cô hơn,d.đ+l!q@d tuy thiên hạ nhỏ bé, nhưng nếu đã thu xếp ổn thỏa cho phụ mẫu, tương lai dù có xuất cung lưu lạc thiên nhai cũng không sao cả."

Giữa lông mày Trịnh Thượng cung đều là ý cười, xoay người qua kéo Từ Oản tới gần: "Tuổi còn nhỏ mà đã nhận thấy được vậy, đúng là không tệ."

Từ Oản đương nhiên nhận thấy được.

Đi đến Thiên phòng thì tiến vào trong, Trịnh Thượng cung bảo nàng ngồi chờ, bảo tiểu cung nữ đang quét sân đi truyền Từ Xúc.

Trong phòng bài trí rất đơn giản, Từ Oản nhìn hai bên một chút, cuộn hai tay vào nhau.

Trịnh Thượng cung thu xếp xong, bảo Từ Oản chờ ở đây: "Ta cũng ra ngoài gặp tỷ muội của mình một lát, một hồi trở về đón ngươi rồi sẽ mang ngươi trở về."

Nàng vội vàng là đáp ứng, cung tiễn.

Không phải chờ quá lâu, rèm cửa được vén lên, tiểu nha hoàn Từ gia - Hồng Trần đi trước rồi đứng một bên, Từ Xúc cúi đầu đi vào, nàng bằng tuổi Từ Oản, nhưng trước giờ bộ dạng đều nhỏ bé.

Từ Oản nghe thấy tiếng bước chân, ngước mặt lên: "A Xúc."

Từ Xúc dù có thế nào thì cũng vẫn còn nhỏ, bình thường không cảm thấy gì, lúc này lại đang nhớ nhà, thấy Từ Oản lại càng như thấy người thân của mình, hốc mắt ửng đỏ.

Từ Oản kéo tay nàng, cùng ngồi xuống.

Hồng Trần đứng ở cửa, cũng đưa tay lau nước mắt, Từ Xúc duỗi tay, bắt lấy tay Từ Oản, trên cánh tay mảnh khảnh lộ ra một đoạn da thịt, chưa kịp mở miệng nói chuyện thì nước mắt đã rơi xuống rồi.

Từ Oản vội vàng lau mặt cho nàng: "Ta cũng không có trở về, không biết ngươi tiến cung từ lúc nào, mẫu thân của ngươi là muốn tranh với ai, lại đưa ngươi đến đây."

Từ Xúc rút khắn, lau nước mắt: "Ta thì có thể làm gì, ta cũng không muốn đến, nhưng mẫu thân của ta chỉ là thiếp thất, toàn bộ đều trông cậy vào ta tranh chút sĩ diện, trong cung tú nữ nhiều như vậy, ta cũng không biết có thể làm gì ở nơi này."

Từ Oản nghe nàng nói vậy, lòng có chút chua xót: "Nếu chỉ là cung nữ thì cũng được, cố gắng thì sau này cũng có thể thành Thượng cung, nếu có ý nghĩ khác, ta khuyên ngươi đừng nghĩ đến."

Nàng kề sát bên tai Từ Xúc nói nhỏ: "Thân thể Hoàng Thượng đã ngày một kém đi, nếu rơi vào chỗ này thì chính là nhảy vào hố lửa!"

Từ Xúc và Từ Họa là nhất mẫu đồng bào*, từ nhỏ đã không thích nói chuyện.

*nhất mẫu đồng bào: cùng một mẹ

Bình thường cũng không có chủ ý gì, còn không bằng Từ Họa gan lớn, nhưng ngày bé cũng cùng chơi đùa với nhau, tốt xấu gì cũng là tỷ muội, dù thế nào cũng không thể nhìn nàng nhảy vào hố lửa mà không quan tâm được.

Từ Xúc nghe vậy, nước mắt lại rơi: "Ai nói không được, nhưng mẫu thân ta..."

Từ Oản biết nàng không thể tự mình làm chủ, thở dài.

Trong lòng Từ Xúc suy cho cùng cũng khó chịu, liên tục xoa tay Từ Oản: "Ngươi có thể đến gặp ta, trong lòng ta vui vẻ lắm rồi, kỳ thật ta rất hâm mộ ngươi, trước kia đã hâm mộ rồi, tỷ tỷ đối xử tốt với ngươi, người trong nhà đều thân thiết với ngươi, bây giờ ta mới hiểu rõ, lòng ta nhỏ, tâm của ngươi lại lớn, đối với mọi người đều rất để tâm đến."

Từ Oản cũng cảm thấy buồn: "Nếu đã vào đây, cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời, ngươi cũng nên nghĩ rộng một chút, nếu ta có thể lại đến đây, khi rảnh nhất định sẽ đến thăm ngươi."

Từ Xúc gật đầu, hai người lại nói chuyện với nhau.

Mới tiến cung được mấy ngày, dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, thật sự không yên.

Từ Oản bồi nàng ngồi một hồi, biết Lý Hiển còn đang chờ ở bên trong điện Thừa Đức, không thể ngồi lâu, cho người đi tìm Trịnh Thượng cung trở về, hai tỷ muội chia tay nhau, vô cùng lưu luyến.

Trịnh Thượng rất nhanh đã trở lại, dẫn Từ Oản trở về điện Thừa Đức.

Lý Hiển đợi đến suýt ngủ gục, thấy nàng trở về, khẩn trương kêu Thục Nhàn chuẩn bị xe, mặt trời sắp xuống núi, phải hồi Đông cung nhanh một chút.

Từ Oản theo sau hắn, nghĩ rằng hắn có chuyện cần làm, nhưng vừa ra cửa cung, thì hắn đứng lại.

Lý Hiển ngồi trên xa liễn, cúi đầu nhìn nàng, một tay chống má: "A Man, ngươi có muốn về thăm nhà một chuyến hay không?"

Đương nhiên là muốn, nàng ngẩng đầu, vẻ mặt vui sướng: "Có thể chứ?"

Lý Hiển cười, rất vui vẻ: "Đương nhiên là được, ta cho người đưa ngươi đi, dù sao cũng đã ở đây, đơn giản là để ngươi về nhà một đêm, sáng mai ngươi về sớm chút là được."

Này đương nhiên là càng tốt, Từ Oản liên tục gật đầu: "Được, được, được. Ta nhất định sẽ về sớm."

Lý Hiển vươn ra một tay, trịnh trọng: "Đi thôi."

Lúc này vẫn còn ầm ĩ một hồi, Từ Oản bị hắn đùa đến bật cười, vươn tay đánh hắn, bốp một tiếng, màn đêm cũng sắp buông xuống, khắp nơi chỉ còn ánh sáng mờ mờ.

Đến trước Đông cung, Lý Hiển vội vàng gọi người đưa Từ Oản đi, hắn dẫn theo Thục Nhàn cùng những người khác hấp tấp đi vào.

Trong cung đã không nhìn thấy ánh nắng chiều nữa, Thục Nhàn theo bên cạnh hắn, nhắm mắt theo đuôi.

Sắc mặt Lý Hiển ngưng trọng, không còn chút ý cười.

Trái lại là Thục Nhàn, vẫn cười hề hề: "Đại Công tử đúng là có tâm, phó thác người cho Tiểu Điện Hạ, may mà Điện hạ tốt xấu gì cũng lừa được người, Điện Hạ xem A Man vui vẻ đến nhường nào."

Lý Hiển nhàn nhạt liếc nàng, ngực hơi nhấp nhô, bước chân lại càng nhanh: "Được rồi, ngươi cho người nói với Biểu thúc, chuyện hắn nhờ ta đều đã làm, có một số việc cũng đừng để Đông cung khó xử, đôi bên phải cùng có lợi mới được."

Thục Nhàn cười cười, vén áo thi lễ: "Đó là đương nhiên."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.