Mặt trời xuất hiện, ánh nắng xuyên qua tầng mây rọi sáng khắp nơi.
Lão đại phu đến xem qua cho Từ Hồi, bảo là không còn gì đáng ngại, nhưng mà Triệu Lan Chi bị hù dọa không nhẹ, hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần, lão đại phu lại bảo không cần phải căng thẳng, nhưng lại bị hắn làm phiền nên không thể làm gì khác hơn là kê cho Từ Hồi chút thuốc an thai, bảo nàng chịu khó uống hai lần.
Lão đại phu vội vàng rời đi, Hoa Quế tiễn ra cửa, lấy thuốc rồi cho người đi nấu.
Từ Hồi muốn đứng lên, Triệu Lan Chi ấn nàng xuống, không cho đứng lên.
Sau khi đại phu đi, Từ Oản tiến vào, đi đến trước giường, nhưng lại không thể đến gần, bị cha nàng đẩy ra, hắn nói nương cần nghỉ ngơi, bảo nàng không được quấy rầy, nhanh chóng về cung đi.
Nghiêng đầu có thể thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Từ Hồi, Từ Oản bất đắc dĩ lắc đầu.
Ai là người đang lải nhải trước giường, nhìn thôi cũng biết.
Cha quay đầu lại thấy nàng vẫn chưa đi, càng nhìn chằm chằm: "Sao còn chưa đi? Không phải muốn đi à?"
Từ Oản chen qua, đẩy hắn ra xa một chút, ngồi bên mép giường: "Cố Thanh Thành nói nếu trong nhà xảy ra chuyện, hắn vào cung nói một tiếng với Tiểu Điện hạ là được rồi, con có thể ở nhà hai ngày, không sao cả."
Từ Hồi nghe vậy bỗng bật cười, nhìn Triệu Lan Chi còn đang nhướng mày, mặt đầy khiêu khích, kéo dài giọng điệu: "À… là Thanh Thành à, cũng chỉ có hắn mới có thể để tâm đến vậy.”
Nụ cười trên môi Triệu Lan Chi lập tức biến mất: "Đối với hắn mà nói chẳng qua cũng chỉ là một cái nhấc tay, có gì mà để tâm"
Hắn đang muốn đuổi nữ nhi đi,dien.dan(le!quy>don nhưng lúc này Hồng Châu lại tiến vào, trong tay tiểu nha hoàn còn xách theo hộp thức ăn, lung túng đưa đến trước mặt hắn: "Hoắc Chinh tới, còn tặng canh, bảo là tự mình nấu canh đại bổ, để phu nhân bồi bổ thân thể."
Mặt mày nam nhân lập tức hớn hở, nhận lấy hộp thức ăn, quay đầu lại nhìn Từ Hồi: "Nhìn xem, tâm tư của Hoắc tiểu tử này muốn lên trời rồi, còn tự tay làm canh đại bổ, có muốn nếm thử một chút không..."
Quay đầu muốn gọi Hồng Châu đi lấy chén thì Từ Hồi nói không ăn, hắn nhét hộp thức ăn vào tay Từ Oản, nhăn mày, gọi Hồng Châu đến.
Hồng Châu không hiểu chuyện gì, nam nhân lạnh lùng nói: "Bảo Hoắc công tử chờ một lát, ta sẽ đi qua."
Hồng Châu vội vàng rời đi, Từ Oản cầm hộp thức ăn nhìn nương nàng: "Này là sao, từ bao giờ mà Hoắc Chinh lại quen thuộc với mọi người như thế, còn nấu canh đại bổ cho người, lại nói, người có muốn uống không?"
Từ Hồi liếc nàng: "Con muốn uống thì uống đi, suốt ngày cha con cứ cho ta uống canh bổ thịt sợi dài, uống phiền chết được."
Triệu Lan Chi còn chưa đi, nghe nàng nói lời này, quay đầu lại nhấc hộp thức ăn lên: "Van nàng, nàng nằm yên một lát, lát nữa ta trở lại sẽ bồi tội với nàng, A Man…!"
Hắn gọi Từ Oản: "Đi, nếu giờ không cần vào cung thì đi cùng cha."
Từ Oản đành phải đứng lên, nói với nương nàng: "Nương, ta đi với cha nhé."
Dù sao buổi sáng cũng vừa mới cãi nhau, Từ Hồi cũng không thể không lưu lại chút mặt mũi, thấy Triệu Lan Chi đang liếc trộm nàng, ừ một tiếng, tuy có chút không cam lòng nhưng vẫn đồng ý.
Lưu lại Hoa Quế hầu hạ, Từ Oản đuổi theo bước chân cha nàng.
Đến Tiền đường, Hoắc Chinh đang cầm dây đỏ, bện vật nhỏ gì đó, phụ nữ (cha và nữ nhi) hai người vào phòng, hắn vội vàng đứng lên, bước đến chào hỏi.
Hai tháng quan sát Hoắc Chinh, Triệu Lan Chi càng nhìn càng vừa ý, vội cho hắn ngồi xuống.
Hoắc Chinh nhìn A Man, nàng ngoan ngoãn đứng sau lưng cha nàng, cúi đầu nhìn mũi chân, cũng không biết đang suy nghĩ gì, ngơ ngẫn đến xuất thần.
Hắn không ngồi xuống, dây đỏ trong tay bện thật nhanh nút kết, sau đó đi đến trước mặt nàng, cười: "Cứ nhìn chằm chằm vào giày như thế thì có thể nở ra một đóa hoa à?"
Từ Oản nghe thấy giọng hắn, ngẩng đầu lên: "..."
Hắn thừa lúc nàng đang ngẩng đầu, thì cúi người xuống, cổ tay xoay tròn, thời điểm đứng dậy, trên tay đã cầm một đóa hoa hồng đưa đến
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]