Sau khi nha hoàn đọc xong, Phương Hàn Tiêu đặt giấy lại trên bàn, một mình đứng bên cửa sổ, quanh người như có ý tịch liêu lượn lờ, hỉ phục đỏ thẫm càng tôn lên sâu sắc nỗi oan hắn phải chịu, nhưng hắn vì tổ phụ bệnh tật mà vẫn kiên trì nuốt xuống nỗi nhục ấy, giờ này khắc này, dù là người hà khắc đến đâu đi nữa, cũng không thể nào nói nặng lời với hắn.
Phương bá gia chỉ có thể hít sâu một hơi:
– __Không cần lo lắng chỗ lão thái gia, thúc sớm đã sai người trông coi kỹ Tĩnh Đức viện rồi, mấy chuyện bát nháo này chắc chắn sẽ không truyền đến tai lão thái gia.
Phương Hàn Tiêu lắc đầu, lại viết: chỉ sợ lỡ như.
Hồng phu nhân gắng gượng nặn ra nụ cười yếu ớt:
– Vậy cũng không thể đâm lao theo lao chứ, một người sống sờ sờ làm sao giấu được ai? Ai chẳng biết đó là đồ giả, đến lúc đó lão thái gia biết lại càng giận hơn.
Bà nói rồi không khống chế được lại nhìn về phía Oánh Nguyệt, nếu không phải bà chắc chắn mấy năm nay Phương Hàn Tiêu không ở trong kinh, thì bà cũng sắp nghi ngờ đứa cháu này liệu có phải có tư tình gì với thứ muội của vị hôn thê hay không, bằng không thật khó giải thích hành vi hiện tại của nó, trừ phi__nó biết gì đó.
Nghĩ đến đây, nội tâm Hồng phu nhân không khỏi run lên, lập tức xoa dịu mình: không thể nào, nó về chưa tới một tháng, huống hồ lại luôn ở Tĩnh Đức viện, ngay cả ngưỡng cửa còn chưa từng bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-thay/117763/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.