Trên xe ngựa trở về nhà, ban đầu vô cùng yên tĩnh.
Trình Tuyết Nhàn chống đầu không biết đang suy nghĩ điều gì, Hạ Cẩn nhìn nàng không biết nàng đang nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, Hạ Cẩn là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, hắn đột nhiên chen về hướng Trình Tuyết Nhàn, gần như đẩy cả người nàng lên vách xe. Tình huống đột ngột này khiến Trình Tuyết Nhàn mở to hai mắt, không rõ lý do nhìn Hạ Cẩn: “Chàng làm gì vậy?”
Hạ Cẩn hơi cúi đầu, đối diện với chóp mũi của nàng, một tay xoa gương mặt nàng, xúc cảm ấm áp, mềm mại khiến hắn yêu thích không muốn buông tay, hắn nói: “Sao nàng có thể để người khác gọi nàng là Nhàn Nhàn?”
Trình Tuyết Nhàn càng mông lung hơn: “Cái gì?”
Hạ Cẩn nói: “Nàng đã quên nha đầu điên tiểu Ngũ kia gọi nàng là gì rồi sao? Muội ấy gọi nàng là Nhàn Nhàn! Rõ ràng cách xưng hô này chỉ thuộc về ta!”
Trình Tuyết Nhàn chớp chớp mắt, nàng nhìn sắc mặt Hạ Cẩn, nuốt câu “Thật ra thiếp có mấy người bạn thân cũng gọi thiếp như thế, cách xưng hô này không thuộc về một mình chàng” trở vào.
-- Ừm, nàng luôn có cảm giác, sau khi nói ra hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Hạ Cẩn hoàn toàn không biết gì cả, hắn tiếp tục nói: “Sau này muội ấy mà gọi nàng như vậy, nàng không được trả lời.”
Trình Tuyết Nhàn lại chớp chớp mắt, nói: “Chuyện này có chút khó khăn, dù sao nàng ấy cũng là công chúa.”
Hạ Cẩn cười lạnh: “Công chúa thì sao? Ta mà phải sợ muội ấy?”
Trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-thay-ngot-ngao/397785/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.