Buổi tối, bãi biển cuộn lên từng đợt sóng nhỏ xô vào bờ cát, cảnh vật yên tĩnh và huyền diệu, ánh đèn từ phía khách sạn hắt ra lung linh huyền ảo. Lâm Sơ Nguyệt mặc váy lụa trắng, mái tóc suôn dài thả trôi tung bay theo gió, cô áp lưng vào ngực anh hưởng thụ khoảnh khắc hạnh phúc này.
Không ngờ là bảo mẫu mới lại chăm được Bội Sam và Thiệu Huy, con bé không còn khóc quấy nữa, vậy nên Lâm Sơ Nguyệt yên tâm hơn một chút.
“Thế Tu, dạo này anh có nói chuyện nhiều với Bối Bối không?” Cô hỏi
“Không có.”
Anh cũng đã gần gũi thằng bé nhưng Bối Bối vẫn tạo khoảng cách với anh.
Lâm Sơ Nguyệt thở dài:
“Không biết bao giờ nó mới chịu mở lòng hoàn toàn với chúng ta?”
Tiếng sóng biển vỗ vào bờ lặng lẽ, Lâm Sơ Nguyệt gỡ tay anh ra khỏi eo mình, sau đó quay người đi về phía khách sanh.
“Em đi đâu vậy?”
“Em lên xem Bối Bối đang làm gì, gọi thằng bé xuống đi ăn cùng chúng ta.”
Tiêu Thế Tu nhìn đồng hồ trên tay, còn chưa tới bảy giờ.
Lúc nãy cô thấy Bối Bối đang đọc sách nên không làm phiền thằng bé, bây giờ lên phòng lại không thấy nó đâu.
Lâm Sơ Nguyệt hốt hoảng chạy ra khỏi phòng còn đâm sầm vào anh.
“Thế Tu, không thấy Bối Bối đâu nữa!”
“Cái gì?”
“Bối Bối! Sao con ra đây mà không nói cho mẹ biết? Con có biết là mẹ lo lắng cho con lắm không?”
Bối Bối đứng dậy, ánh mắt giống Tiêu Thế Tu tới chín phần, lúc bắt gặp ánh mắt của anh và cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-thay-co-dau-than-y-cua-tieu-thieu-gia/797024/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.