Lên xe, cô nhìn sắc mặt anh, chủ động xoa dịu:
“Thế Tu, em không sao thật mà, là do em sơ ý thôi, thật đấy.”
Anh khởi động xe, sắc mặt xám xịt. Không nói một lời.
Vài giây sau, anh lên tiếng:
“Xin lỗi, là do anh.”
“Rõ ràng nói không để em chịu uất ức, vậy mà…”
Lâm Sơ Nguyệt dứt khoát xua xua tay:
“Không phải mà…Thế Tu, không phải lỗi của anh đâu. Anh đừng nói thế…”
Tiêu Thế Tu cho xe dừng lại bên vệ đường, đột ngột quay sang hôn cô.
Nụ hôn kéo dài khoảng chừng một phút, cô thở hổn hển, đỏ mặt nhìn anh. Tiêu Thế Tu vuốt ve bờ môi cô, nói:
“Đồ ngốc, em là vợ của tôi, sao phải chịu ấm ức như vậy?”
Lâm Sơ Nguyệt sững người, sau đó khoé mắt rưng rưng.
Cô tưởng mình nghe lầm, nhưng anh một lần nữa khẳng định lại:
“Lâm Sơ Nguyệt, em là vợ của Tiêu Thế Tu này, ai bắt nạt em, chỉ cần nói cho tôi biết, tôi sẽ trừng trị người đó!”
Trái tim cô như bị bóp nghẹt, cô chồm người qua ôm cổ anh, cảm thấy xúc động khôn nguôi.
Tiêu Thế Tu khẽ cười ôn nhu bảo bọc cô trong vòng tay mình, anh xác định cả đời không muốn buông tay người phụ nữ này…
….
Lâm Sơ Nguyệt chờ kết quả kiểm tra tới mức hai lòng bàn tay toát mồ hôi, nếu thực sự Bối Bối là con trai của cô và anh thì…
Cô…quên đi con của mình bao nhiêu năm qua. Thằng bé còn gầy gò như thế, suốt những năm đó Lưu Hạ đã đối xử thậm tệ với nó thế nào?
Lâm Sơ Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-thay-co-dau-than-y-cua-tieu-thieu-gia/797017/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.