Làn da trắng trẻo giờ đây có chỗ bị bầm xanh tím, có chỗ lại xước xát chảy máu. Tiêu Thế Tu nhìn thấy, đôi mắt sâu hút tối đen lại, anh cẩn thận không để nước dính vào đó, dùng khăn ấm lau người cho cô.
Lâm Sơ Nguyệt run khẽ trước mỗi động tác dịu dàng của anh, Tiêu Thế Tu chỉ đơn thuần là lau người giúp cô chứ không có bất cứ dục vọng nào.
Anh nhúng khăn vào nước ấm, động tác nhẹ nhàng nhất có thể. Thấy người cô cứ run rẩy, hai gò má lại đỏ bừng, liền hỏi:
“Em đau à?”
Cô lắc đầu.
“Vậy sao mặt em đỏ thế?” Anh nhếch môi cười.
Lâm Sơ Nguyệt cảm giác như anh đang muốn trêu mình, rõ ràng anh biết cô rất dễ ngại ngùng rồi còn hỏi. Lâm Sơ Nguyệt nhắm mắt không đáp, Tiêu Thế Tu chợt đứng dậy đi lấy hộp thuốc rồi mang vào phòng tắm, trước lúc đổ nước muối sinh lý lên vết thương anh còn nhắc nhở cô:
“Sẽ đau đấy, em cố gắng chịu đựng nhé.”
“Vâng…”
Dòng nước vừa chảy qua vết thương, Lâm Sơ Nguyệt đã run lên, Tiêu Thế Tu xót xa, thổi thổi cho cô:
“Đau lắm không?”
Lâm Sơ Nguyệt lắc đầu, thế này có là gì, cô vẫn chịu đựng được. Sát trùng rửa sạch vết thương xong anh liền băng bó cho cô nhưng không đúng cách vậy nên tấm gạc cứ bị tuột ra.
“Để em.”
Lâm Sơ Nguyệt thành thạo buộc cái gạc, Tiêu Thế Tu hơi lúng túng, xong xuôi rồi anh lại bế cô vào giường rồi bảo cô nằm xuống nghỉ ngơi.
Tiêu Thế Tu cũng ngồi xuống bên cạnh cô, để đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-thay-co-dau-than-y-cua-tieu-thieu-gia/797011/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.