“Ông ngoại, lần trước cháu thấy Lâm Chấn Xuyên tới đây ép ông kí vào giấy tờ gì đó, ông có còn nhớ ông ta ép ông kí vào giấy gì không?” Lý Khuynh Ngang nhớ lại, vẻ mặt bất chợt sửng sốt sau đó càng nắm chặt tay cô hơn. “Sơ Nguyệt, hắn ta muốn ông kí vào giấy chuyển nhượng tài sản mà ông để cho cháu!” Lâm Sơ Nguyệt nghe xong, nỗi giận dữ càng dâng cao, cô hỏi ông: “Ông ngoại, tài sản đó bao gồm những gì? Tại sao trước đây ông chưa từng nói với cháu?” Lý Khuynh Ngang thở dài thườn thượt, chính ông cũng không ngờ được rằng Lâm Chấn Xuyên lại độc ác đến thế, ông ta vì tiền mà cái gì cũng dám làm… Lý Khuynh Ngang lên tiếng: “Sơ Nguyệt, số tài sản đó bao gồm một căn biệt thự ở ngoại ô và một trăm tỷ.” Lâm Sơ Nguyệt kinh ngạc: “Ông ngoại, sao…sao lại nhiều thế?” Cô biết gia đình cô cũng thuộc dòng dõi trong lưu nhưng cô không nghĩ rằng ông ngoại để cho mình nhiều tài sản đến thế. Lý Khuynh Ngang giải thích bằng giọng yếu ớt: “Trong đó bao gồm cả tài sản của mẹ cháu, Nã Lan cũng biết được rằng Lâm Chấn Xuyên đang qua lại với người phụ nữ khác, nhưng thời điểm đó con bé rất yêu thằng khốn đồi bại đó, còn nghĩ rằng nó chỉ là nhất thời say nắng hoặc muốn tìm một chút mới mẻ thôi. Nào ngờ đổi lại con bé đã phải trả cả mạng sống của mình.” Nói đến đây, thanh âm của Lý Khuynh Ngang hơi run rẩy, trong mắt hiện lên sự đau đớn không thể nói thành lời, tận mắt chứng kiến con gái ruột chết đi, còn gì có thể đau khổ hơn. “Ông ngoại… con nhất định sẽ không để cho chúng sống như ý đâu.” Lâm Sơ Nguyệt gằn giọng, trong giọng nói ẩn chứa thù hận sôi sục. “Sơ Nguyệt, chuyện ông nhớ lại, con đừng nói cho ai biết.” Lý Khuynh Ngang sợ rằng nếu như Lâm Chấn Xuyên biết được chuyện này thì sẽ tiìm cách hãm hại ông. “Ông ngoại đừng lo, bệnh viện này Thế Tu đã cho người canh chừng rồi ạ.” “Thế Tu?” “À…” Cô giải thích: “Thế Tu là nhị thiếu gia của Tiêu gia, cũng là…chồng của cháu.” “Tiêu gia?” Hai mắt Lý Khuynh Ngang như sáng lên: “Địa vị của Tiêu gia trong thành phố A này là rất lớn, nếu như thế thì tốt quá rồi, cháu có thể nhờ Tiêu Thế Tu khiến bọn chúng trả giá!” Lâm Sơ Nguyệt rũ mắt, che giấu nỗi buồn: “Ông ngoại, thực ra anh ấy đang bị mất trí nhớ nên tạm thời không nhớ ra con là ai.” “Vậy sao?” Lý Khuynh Ngang giống như là bị dội một gáo nước lạnh. Trước đây ông cũng từng một lần được gặp gỡ Tiêu gia trong một bữa tiệc, khi đó ông đã chú ý ngay tới Tiêu Thế Tu bởi anh có một cặp mắt rất sắc bén và thâm trầm, so với độ tuổi vẫn còn rất trẻ đó của anh, Lý Khuynh Ngang đã cảm thấy tương lai anh sẽ là người gánh vác được Tiêu gia. Nào ngờ bánh xe định mệnh lại xoay chuyển, Tiêu lão gia và Tiêu phu nhân bị tai nạn không may qua khỏi, để lại một mình lão thái thái và Tiêu Thế Tu, Tiêu Nhất Minh. Lý Khuynh Ngang hồi tưởng lại ký ức mà tưởng chừng như mới xảy ra thôi, bởi vì nỗi đau để lại cho ông là quá lớn nên ông không thể nào quên được. “Ông ngoại, ông vừa mới tỉnh lại, ông hãy nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều quá ạ.” Lâm Sơ Nguyệt sợ ông nhớ tới chuyện cũ thì lại buồn bã, không tốt cho sức khoẻ. Lý Khuynh Ngang gật đầu, dường như rất mệt nên nhắm mắt vào nghỉ ngơi. Cô không cầu mong gì nhiều, chỉ mong ông có thể khoẻ mạnh mà thôi, Lý Khuynh Ngang lúc này đột nhiên cất tiếng: “Sơ Nguyệt, ông ngoại rất nhớ con, xin lỗi con vì đã để con chịu thiệt thòi rồi.” Khoé mắt cô thoáng chốc cay cay, Lý Khuynh Ngang nói xong liền chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đều. Lâm Sơ Nguyệt nắm chặt tay ông, nỗi đau và hận thù cùng nhau cuộn xoáy trong lòng cô. Lâm Sơ Nguyệt đứng dậy mở cửa đi ra ngoài, cả người như mất hết sức lực ngồi thụp xuống đất. Cô không muốn để ông ngoại biết mình khóc, cô cũng không muốn tỏ ra yếu đuối nhưng nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi. Đáng lẽ Lâm Sơ Nguyệt phải vui mới phải chứ? Tại vì ông ngoại đã tỉnh lại, nhưng mà niềm vui này sẽ kéo dài bao lâu trong khi những kẻ đang hại gia đình cô đang nhởn nhơ ung dung bên ngoài sống cuộc sống hạnh phúc? Lồng ngực cô phập phồng giận dữ khó kìm nén, đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Cô đưa tay lên quệt nước mắt, là tin nhắn của Tiêu Thế Tu. “Tôi vừa xuống máy bay rồi.” Lâm Sơ Nguyệt ngẩn người, anh đâu cần phải nói với cô? Tiêu Thế Tu cũng không hiểu nổi bản thân mình, trong lúc ngồi trên máy bay anh chỉ nghĩ tới cô, xuống máy bay một cái là muốn nhắn tin cho cô ngay. Một lúc sau, điện thoại của anh báo có tin nhắn tới: “Anh có mệt không? Đừng làm việc quá sức, chú ý nghỉ ngơi nhé.” Nhận được tin nhắn của cô, lúc này khuôn mặt của Tiêu Thế Tu mới giãn ra, khoé môi còn khẽ cong lên cười. “Tổng giám đốc, chúng ta có lịch hẹn ăn tối cùng đối tác lúc tám giờ tối nay ở khách sạn Marriot ạ.” Thư ký Kim bỗng nhiên xen vào, lên tiếng. Tiêu Thế Tu lạnh lùng liếc anh ta một cái làm anh ta toát mồ hôi hột, không biết mình nói sai ở đâu. Đi được một đoạn anh mới lạnh giọng trả lời: “Tôi biết rồi.” Anh sải từng bước dài ra khỏi sân bay, đôi chân thon đai cùng khuôn mặt đẹp tựa điêu khắc thu hút không ít ánh nhìn, bên này Lâm Sơ Nguyệt thấy anh không nhắn gì nữa thì cất điện thoại vào trong túi xách, định bụng sẽ đi mua cho Lý Khuynh Ngang một bát cháo. Lâm Sơ Nguyệt chọn cháo thịt bằm, cô cẩn thận đón lấy hộp cháo nóng hồi sau đó quay trở lại phòng bệnh, nào ngờ vừa mới xoay người đã đụng trúng phải một người, cháo vì thế bị hất đổ trúng vào tay cô, một chút văng ra dính vào váy của người kia. “Á! Đi đứng kiểu gì vậy hả?!” Lâm Sơ Nguyệt nghe thấy âm thanh đó thì cả người bỗng chốc sững sờ. Lâm Phỉ Thuý lục lọi giấy ăn trong túi xách, vừa tức giận vừa lau vệt cháo dính trên váy của mình, cô ta ngẩng mặt lên muốn nhìn xem kẻ đụng trúng cô ta là ai thì không ngờ lại là Lâm Sơ Nguyệt. “Lâm Sơ Nguyệt?!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]