Lâm Sơ Nguyệt nghe xong, cơ thể như chết lặng, điện thoại trong tay liền rơi xuống sàn xe…
“A lo? Cô Lâm Sơ Nguyệt? Cô Lâm Sơ Nguyệt! Cô có nghe thấy tôi nói gì không?” Bên kia, y tá gấp gáp nói nhanh.
Tiêu Thế Tu cúi xuống nhặt điện thoại lên cho cô rồi áp vào tai mình, y tá đúng lúc đó nói:
“Cô Lâm Sơ Nguyệt, mong cô có thể đến bệnh viện XX ngay bây giờ, ông ngoại của cô đang trong tình trạng nguy kịch!”
Cô ta vừa nói xong thì có một người khác gọi tên, điện thoại liền bị ngắt kết nối. Tiêu Thế Tu quay sang nhìn cô nhưng Lâm Sơ Nguyệt hiện tại nào có cảm nhận được cái gì ở xung quanh nữa.
Tiêu Thế Tu nhấn chân ga một phát, xe ô tô lập tức lao vút đi hướng tới bệnh viện. Đến nơi, Lâm Sơ Nguyệt vẫn chưa nói một câu nào, đôi mắt vô hồn trống rỗng. Tiêu Thế Tu nắm lấy hai bả vai cô lay lay:
“Lâm Sơ Nguyệt, đến bệnh viện rồi! Cô muốn gặp ông ngoại không? Nhanh lên còn kịp!”
Anh vừa dứt lời, cô đã chớp mắt một cái, ý thức bấy giờ mới trở về, câu nói của anh đã làm cô nhớ tới lúc mẹ cô qua đời, bác sĩ cũng gọi cho cô rồi nói:
“Cô đang ở đâu? Nhanh về đi còn kịp!”
Lâm Sơ Nguyệt khi đó đang chạy đi tìm Lâm Chấn Xuyên vì mẹ cô mong muốn gặp ông ta lần cuối, nhưng ông ta nhẫn tâm nói không muốn gặp, bỏ mặc mẹ cô chết trong cô đơn và tuyệt vọng.
Cô không muốn phải mất đi ông ngoại nữa, Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-thay-co-dau-than-y-cua-tieu-thieu-gia/796987/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.