“Ba ơi! Mẹ về rồi!”
Tiêu Bảo Bảo hô lên một tiếng. Tiêu Nhất Minh dụi mắt mấy cái, lững thững bước tới trước mặt Lưu Hạ.
“Chuyện này là sao? Em là Lâm Sơ Nguyệt à?”
Nụ cười trên môi Lưu Hạ bỗng nhiên cứng đờ, Tiêu Nhất Minh đã gặp Lâm Sơ Nguyệt rồi sao? Cô ta bỗng nhiên kiễng chân lên, hai tay vòng qua cổ của anh ta rồi áp môi mình lên môi Tiêu Nhất Minh, đầu lưỡi ẩm ướt len vào cuốn lấy lưỡi của anh ta mút nhẹ…
Tiêu Nhất Minh đờ người không chút phản ứng, Lưu Hạ bĩu môi nhìn anh ta, nũng nịu nói:
“Nhất Minh, tới vợ của anh cũng không nhận ra sao?”
“Em…”
Anh ta lắp ba lắp bắp không nói nên lời, anh ta vẫn chưa thể nào tin nổi người trước mắt là Lưu Hạ. Nhưng giọng nói đúng là của cô ta chứ không phải là của Lâm Sơ Nguyệt.
“Không phải là em chết rồi hay sao?”
“Em vẫn chưa chết, sau tai nạn em bị huỷ dung cho nên phải ra nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ.” Lưu Hạ sụt sịt nói.
“Vậy tại sao em không nói cho anh biết?!” Tiêu Nhất Minh nắm chặt hai bả vai cô ta chất vấn.
Lưu Hạ chớp mắt hoảng hốt:
“Nhất Minh, em xin lỗi…vì em sợ phẫu thuật không thành công, em trở nên xấu xí lúc đó em không có can đảm để gặp anh. Thà rằng cứ để anh nghĩ em đã chết rồi còn hơn…”
Tiêu Nhất Minh nhìn dáng vẻ của cô ta không giống như nói dối, anh ta bắt đầu tin tưởng hơn, nhưng sự trở về của cô ta làm cho anh ta bỗng chốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-thay-co-dau-than-y-cua-tieu-thieu-gia/796951/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.