Tiêu Thế Tu ra ngoài liền gọi điện thoại cho cô ngay lập tức, nhưng anh gọi tới ba lần mà cô cũng không nghe điện thoại.
Anh mở định vị lên lần theo dấu vết của cô thì thấy cô đang ở trên xe ô tô nhưng không rõ là đi đâu.
Lúc này Lâm Sơ Nguyệt ở trên xe nước mắt không ngừng tuôn rơi, tài xế không biết là có chuyện gì tuy vậy theo nhiệm vụ vẫn phải hỏi:
“Cô gái? Cô sao thế? Cô muốn đi đâu?”
Lâm Sơ Nguyệt không còn tâm trí đâu mà nghe lọt tai những lời nói của ông ta nữa. Cô cũng không muốn nghe điện thoại của Tiêu Thế Tu lúc này, cô biết đó không phải là lỗi của anh nhưng cô chẳng có tâm trạng để gặp anh nữa.
Tài xế thấy cô không trả lời mà khóc càng nhiều thì thương cảm đưa khăn giấy cho cô lau nước mắt, Lâm Sơ Nguyệt sụt sịt nói:
“Cảm ơn bác, cho cháu đến nghĩa trang Xx đi.”
“Được rồi, có chuyện gì buồn thì cũng cố gắng vượt qua nhé, cuộc sống này còn rất nhiều điều tươi đẹp.”
Ông ta động viên cô, Lâm Sơ Nguyệt chỉ gật đầu. Đến nghĩa trang rồi cô cảm ơn ông ta rồi trả tiền xuống xe, đứng trước cửa nghĩa trang cô cảm thấy xúc động bồi hồi. Đã lâu lắm rồi cô mới quay trở lại đây, đáng lẽ cô sẽ không bao giờ trở về thành phố này nữa đúng theo lời hứa của mẹ cô nhưng ông trời liên tục đặt cô vào trong thử thách. Lâm Sơ Nguyệt đi theo ký ức đến trước bia mộ của mẹ rồi quỳ xuống, hai mắt đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-thay-co-dau-than-y-cua-tieu-thieu-gia/796938/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.