Ở trên xe, Tiêu Nhất Minh vừa lái xe, vừa giải thích: 
“Anh xin lỗi vì mới sáng sớm đã tới làm phiền em, nhưng tình trạng của Bảo Bảo khiến anh rất lo lắng, thằng bé còn không chịu tới bệnh viện mà chỉ muốn gặp em mà thôi…” 
“Không có gì đâu anh.” 
Lâm Sơ Nguyệt xoa đầu Bảo Bảo, vẻ mặt lo lắng cho thằng bé của cô khiến cho Tiêu Nhất Minh rất xúc động. Anh ta lại nói: 
“Sơ Nguyệt, nếu như em là mẹ của Bảo Bảo thì tốt biết mấy.” 
Câu nói đó làm cô đờ người, anh ta cũng nhận ra mình lỡ lời nên vội vàng xin lỗi: 
“Anh xin lỗi, đáng ra anh không nên nói như thế.” 
“Không sao, em hiểu mà.” 
Lâm Sơ Nguyệt cười trừ cho qua chuyện, vừa nãy cô đi vội nên xỏ đôi dép đi trong nhà ra ngoài, Tiêu Nhất Minh thi thoảng liếc sang nhìn cô, anh ta nhìn thấy trên cổ cô có dấu hôn của Tiêu Thế Tu, nụ cười trên môi bỗng dưng tắt lịm. 
Bảo Bảo bỗng ôm cô chặt hơn, cơ thể nhỏ nhắn nóng rực cả lên, Lâm Sơ Nguyệt càng lo lắng, thúc giục Tiêu Nhất Minh lái xe nhanh lên. 
Anh ta đạp chân ga, xe ô tô phóng như bay tới bệnh viện, vừa đến nơi thì Bảo Bảo đã được đưa tới phòng cấp cứu, Tiêu Nhất Minh lo lắng đứng ngồi không yên, anh ta cứ đi qua đi lại trên hành lang. 
“Bảo bảo nhất định không sao đâu, anh đừng lo.” 
Tiêu Nhất Minh thở dài buồn bã cùng bất lực: 
“Nếu như thằng bé xảy ra chuyện gì thì anh sẽ không sống nổi mất.” 
Anh ta ngồi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-thay-co-dau-than-y-cua-tieu-thieu-gia/796931/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.