“Tôi nói là cô đủ chưa? Tôi mệt mỏi lắm rồi! Cô mau ra khỏi đây đi!”
Mạc Bắc thẳng thắn đuổi cô ta ra khỏi phòng, đến nhìn còn không muốn nhìn.
Cô gái trong ngực anh ta cười khẩy, còn nhìn cô ta với ánh mắt đắc ý. Lâm Phỉ Thuý không thể tin nổi đây là người đàn ông mà cô ta dùng hết cả thanh xuân để yêu.
Cô ta đột nhiên bật cười thật lớn, khoé mặt lại đọng lệ:
“Mạc Bắc, tôi vì yêu anh mà tôn nghiêm của bản thân cũng không cần. Vậy mà anh lại đối xử với tôi như vậy sao?”
Lâm Phỉ Thuý cười còn khó coi hơn cả khóc, Mạc Bắc nhìn cô ta chán ghét:
“Lâm Phỉ Thuý, tôi không còn yêu cô nữa! Cô mau ra khỏi đây đi!”
Anh ta lạnh lùng nói.
Cô ta quệt nước mắt, ngẩng cao đầu bước ra khỏi cửa, trong lòng trào dâng cơn giận dữ như sóng nước cuồn cuộn.
“Mạc Bắc! Đồ khốn nạn! Nhất định tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu!”
…
Lâm Sơ Nguyệt không biết mình đã ngủ bao lâu, cô vốn chỉ định chợp mắt một chút mà cuối cùng lại ngủ liền một mạch cả tiếng đồng hồ. Lúc mở mắt ra nhìn đồng hồ hiển thị trên ô tô mới biết, vội ngoảnh đầu nhìn sang bên cạnh thì không thấy Tiêu Thế Tu đâu, anh đắp áo khoác của mình lên cho cô, một mình đi ra ngoài.
Cô đưa mắt nhìn quanh, cuối cùng phát hiện hình bóng anh tựa vào cửa xe hút thuốc.
Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấy anh hút thuốc, nhìn từ phía sau bỗng nhiên cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-thay-co-dau-than-y-cua-tieu-thieu-gia/796920/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.