Tiêu Thế Tu mở cửa kính xe ô tô xuống một chút, chỉ vừa đủ để thấy một phần ba khuôn mặt anh.
“Đồng chí cảnh sát, xin hỏi có chuyện gì vậy?” Anh nói bằng tiếng nhật trôi chảy.
Viên cảnh sát kia muốn liếc mắt nhìn vào bên trong xem có ai không nhưng đã bị Tiêu Thế Tu chặn lại, anh nở nụ cười lạnh lùng:
“Xin hỏi tôi có thể đi được không?”
Bị ánh mắt anh làm cho run rẩy, viện cảnh sát vô thức gật đầu, anh ta phất tay ra hiệu cho mấy người đồng đội của mình, bọn họ bấy giờ mới tránh sang một bên.
Tiêu Thế Tu ấn chân ga, chiếc xe ô tô chậm rãi lướt qua anh ta rồi rời đi, Lâm Sơ Nguyệt lúc này mới thở phào một tiếng.
Cô ngẩng đầu dậy, hỏi:
“Đám người lúc nãy là ai vậy?”
“Là người của Bạch Tư Hàn.”
Cô ngạc nhiên:
“Bọn họ khong phải là cảnh sát sao?”
Tiêu Thế Tu nhếch môi cười như trách cô quá ngây thơ.
”Cảnh sát chỉ là vỏ bọc mà thôi, ở Nhật Bản, bang phái yakuza có quyền lực tối thượng đến nỗi chính phủ hoàng gia còn phải dè chừng.”
Anh càng nói thì Lâm Sơ Nguyệt càng lo sợ, thế mà bọn họ lại gây sự với hắn, đã thế còn bị kẹt ở đây không về được nữa.
“Tiêu Thế Tu, chúng ta cần phải trở về càng sớm càng tốt đi.”
Anh gật đầu, nhấn chân ga mạnh hơn, chiếc xe ô tô bèn lao vút đi trong màn mưa. Tiêu Thế Tu như nhớ ra chuyện gì đó, đột nhiên hỏi:
“Bảo bối, ngày hôm đó sao em rơi vào tay Bạch Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-thay-co-dau-than-y-cua-tieu-thieu-gia/796899/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.