Những tia sáng mặt trời vừa mới lấp ló qua khung cửa sổ., hai hàng mi của Lâm Sơ Nguyệt đã rung nhẹ rồi chậm rãi mở ra, đôi con ngươi long lanh đung đưa nhìn quanh quất không hề thấy bóng dáng một ai cả, gối ở bên cạnh cũng được để gọn gàng, cô đoán chắc là anh rời đi đã được một lúc lâu rồi. Đên hôm qua lúc đang mơ màng thì cô cảm nhận được vòng tay và hơi ấm quen thuộc của Tiêu Thế Tu, nhưng sáng nay mở mắt ra thì anh đã đi mất. Lâm Sơ Nguyệt ngồi dậy đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, nhìn đồng hồ mới khoảng hơn bảy giờ, cô định đi tới phòng ăn thì lại thấy cảnh không nên thấy. Amanda ngồi bên cạnh Tiêu Thế Tu, ánh mắt nhìn anh đầy ái mộ, trên bàn còn chính bữa sáng nóng hổi mà cô ta cất công dậy sớm làm cho anh ăn. Tiêu Thế Tu đang chú tâm vào điện thoại nên cũng chẳng để ý gì tới cô ta, Amanda kề môi dát vào tai anh nói gì đó, giây tiếp theo khoé môi anh khẽ nhếch lên cười nhạt. Mới sáng sớm đã nhìn thấy cảnh này, Lâm Sơ Nguyệt bực bội quay người định đi khỏi đó thì bất ngờ Amanda lại nhìn thấy cô, cô ta cất tiếng gọi: “Này! Lấp ló đứng đó làm gì vậy? Không dám vào sao?” “Có gì mà không dám?” Lâm Sơ Nguyệt đáp nhẹ tâng, cô đi vào rồi kéo ghế ngồi xuống, cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Thế Tu đang đặt trên người mình, cô cũng không thèm liếc anh. Amanda nhếch môi cười khẩy, cô ta khoác tay Tiêu Thế Tu rồi nói: “Đồ ăn thừa còn ở trong bếp, cô đi lấy mà ăn.” Cô ta nhấn mạnh ba chữ đồ ăn thừa, Lâm Sơ Nguyệt đứng dậy đi xuống bếp, Tiêu Thế Tu nhìn theo bóng dáng cô không nói một lời nào, bàn tay để bên dưới bàn thì chậm rãi siết chặt lại. Lâm Sơ Nguyệt không còn ra mặt đứng về phía cô như hôm qua nữa, có lẽ anh đã chính thức trở mặt, mà có khi như thế lại hay, cô đã phải mất công canh cánh trong lòng mắc nợ anh làm gì. Trên bếp quả thật còn đồ ăn nhưng nó đã cháy đen, hôm qua còn có người hầu nhưng hôm nay lại chẳng thấy ai ở đây cà, Lâm Sơ Nguyệt thầm nghĩ có khi lại là chiêu trò của Amanda đây mà, tuy nhiên chỉ có thế này thôi thì đối với cô chẳng là gì cả, Lâm Sơ Nguyệt mở tủ lạnh ra tìm xem có món gì có thể nấu được không, may mắn là trong tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn. Cô chọn bánh mì cùng trứng ốp la đơn giản, cộng thêm một cốc sữa được hâm nóng. Vừa mới làm xong chưa kịp ăn, rửa xong chảo quay đầu lại thì đĩa bánh đã biến mất. “Anh làm gì vậy?” Tiêu Thế Tu vừa nuốt nốt miếng bánh mì cuống bụng, bên môi còn đọng lại vụn bánh, anh cầm cốc sữa lên uống một hơi sau đó mới trả lời cô. “Ăn sáng.” “Không phải Amanda đã nấu ăn cho anh rồi hay sao?” Cô bực bội ra mặt. Tiêu Thế Tu nhún vai đáp: “Tôi đâu có nói sẽ ăn đồ của cô ta nấu?” Lâm Sơ Nguyệt lườm anh một cái, không ăn thì thôi nhưng sao anh lại giành đồ ăn của cô chứ? “Tôi mới ăn của em có một cái bánh mà em đã khó chịu như vậy, sau này có phải tôi sẽ bị em bắt nạt hay không?” Tiêu Thế Tu lại gần cô, hương bạc hà thanh lạnh bao bọc xung quanh Lâm Sơ Nguyệt, thoáng chốc khiến cho bầu không khí giữa hai người thân mật hơn. Nhịp tim cô đập nhanh dần, lùi lại giữ khoảng cách với anh nhưng lưng đã chạm vào bàn bếp. “Sau này gì chứ…hôm qua tôi đã nói là muốn ly hôn rồi mà.” Cô lắp bắp. “Tôi quên rồi. Anh đáp gọn lỏn. “Tôi chẳng nhớ gì cả.” Câu nói của anh làm cô phát bực: “Tiêu Thế Tu anh cố tình đúng không! ưm…” Chưa nói hết thì đôi môi anh đã hạ xuống ngậm lấy môi cô, nụ hôn nồng nhiệt mang vị sữa tươi ngọt ngào, Lâm Sơ Nguyệt đẩy mạnh anh ra, ôm lấy miệng mình, ánh mắt ấm ức nhìn anh. Tiêu Thế Tu liếm môi một cái, còn cố tình trêu cô: “Bánh mì nướng hơi khét đấy…” Nói rồi còn hôn chụt vào gò má mềm của cô thêm một cái, Lâm Sơ Nguyệt thẹn quá hoá giận vung tay định đánh anh nhưng anh đã nhanh nhẹn tránh được, Tiêu Thế Tu cười khúc khích, ôm eo cô dịu dàng nói: “Được rồi, tôi xin lỗi, tôi sẽ bù cho em được chưa?” “Bù cái gì?” Cô tò mò nhíu mày hỏi anh. “Bí mật, em đi cùng tôi thì sẽ biết.” Tiêu Thế Tu cùng cô ra ngoài, hai người cùng lên xe ô tô rời đi, một màn thân mật lúc nãy Amanda đã nhìn thấy tất cả, cô ta nghiến răng căm hận nhìn theo bóng dáng chiếc xe ô tô kia hậm hực quay vào trong nhà. Lâm Sơ Nguyệt nhìn cảnh vật bên ngoài lướt qua trước mắt, cô quay sang hỏi Tiêu Thế Tu: “Chúng ta đi đâu?” “Nếu em gọi ông xã thì tôi sẽ trả lời cho em biết.” Tiêu Thế Tu chống một tay lên thành ô tô, điệu bộ ngả ngớn liếc qua Lâm Sơ Nguyệt. Cô bĩu môi không thèm hỏi nữa, xì một cái rồi quay mặt đi. Hôm nay anh mặc áo cổ tròn được may thủ công bằng tay, quần dài thoải mái, vừa tôn lên vóc dáng cân đối hoàn mỹ lại vừa trẻ trung hiện đại. Mấy lần cô lén nhìn anh, bắt gặp ánh mắt anh thế là lại quay đi. Khoé môi Tiêu Thế Tu khẽ cong thành một đường tuyệt đẹp, không vạch trần cô mà chuyên tâm lái xe, lát sau hai người bọn họ đã đến một nơi…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]