Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau khi ánh mắt trời còn chưa kịp ló rạng thì Lâm Sơ Nguyệt đã bị âm thanh ồn ào làm cho tỉnh giấc, cô cau mày chậm chạp mở mắt ra, vừa mới mở mắt thì đã bị khung cảnh trước mắt dọa cho sợ một phen.
Trước mắt cô là những áng mây trắng trôi lững lờ bên ngoài cửa sổ, âm thanh ồn ào ban nãy là do tiếng động cơ trực thăng vang lên, Lâm Sơ Nguyệt bị đặt nằm dưới sàn, trong khoang chứa chỉ có một mình cô, có một tấm kính ngăn cách tại khoang phía trước, cô ló đầu nhìn qua thì thấy Bạch Tư Hàn đang đích thân lái trực thăng, còn Tiểu Hạ đang ngồi trên đùi hắn, chốc chốc cô ta lại quay ra sau nhìn xem Lâm Sơ Nguyệt tỉnh lại hay chưa.
Chạm phải ánh mắt kinh ngạc của cô, Tiểu Hạ mừng rỡ, đúng lúc đó Bạch Tư Hàn bỗng chốc lên tiếng:
“Tiểu Hạ, nếu em còn nhìn nữa thì tôi sẽ ném cô ta ra khỏi đây đấy.”
Tiểu Hạ giật mình ngoan ngoãn ngồi im trong lòng hắn, Bạch Tư Hàn bắt đầu hối hận rồi, hắn không nên để cô thân thiết với cô gái kia mới phải, Lâm Sơ Nguyệt lại không nghe được hắn đang nói gì cả, trong lòng dân lên hoảng sợ không biết hắn đưa mình đi đâu, nếu…trường hợp xấu nhất là đi khỏi Trung Quốc và đến địa bàn của hắn…
Nhật Bản…
Lâm Sơ Nguyệt bám vào cửa kính nhìn ra bên ngoài chỉ thấy từng áng mây trôi lững lờ, không nhìn được bên dưới, cũng không biết được mình đã ở trên này bao lâu, cô buồn bã ngồi thụp xuống sàn trực thăng, ánh mắt đờ đẫn không có tiêu cự…
Khoảng gần một tiếng đồng hồ sau, trực thăng dần dần chậm lại rồi hạ cánh xuống một tòa nhà cao tầng, Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấy đường phố cùng chữ Nhật Bản ngập tràn, nỗi sợ trong lòng lớn dần lên, cuối cùng thì điều mà cô sợ nhất đã tới, cả cô và Tiểu Hạ đã bị đưa tới Nhật Bản.
Bạch Tư Hàn bế Tiểu Hạ xuống khỏi trực thăng, bên dưới đã có sẵn đàn em của hắn đứng thành hai bên nối dài, người nào người nấy đều mặc đồ đen và ngón út thiếu đi một đốt ngón tay.
Sau khi hắn đi thì đàn em của hắn cũng dắt Lâm Sơ Nguyệt xuống, cô không ngồi cùng xe với Bạch Tư Hàn và Tiểu Hạ mà ngồi ở chiếc xe phía sau, ngồi bên cạnh cô còn có hai người đàn ông mặc đồ đen nhìn rất đáng sợ, Lâm Sơ Nguyệt ngoan ngoãn ngồi im không nhúc nhích, đi được nửa đường thì bỗng nhiên có mấy chiếc xe ô tô khác áp sát.
Hai người đàn ông ngồi bên cạnh cô lập tức cảnh giác, tay chạm vào trong túi áo ngực như sẵn sàng rút súng ra, họ tăng tốc nhanh hơn áp sát vào xe ô tô chở Lâm Sơ Nguyệt.
Cửa kính ô tô được hạ xuống một chút, một đầu súng đen ngòm lạnh lẽo lộ ra chĩa thẳng vào xe ô tô chở cô, giây sau một loạt tiếng súng nổ rầm trời liên tiếp vang lên, hai người đàn ông bên cạnh cô cũng nã đạn lại vào bọn chúng nhưng dường như bị lép vế hơn so với chúng, xe ô tô của cả hai đều là loại chống đạn, nhưng Lâm Sơ Nguyệt lần đầu trải qua cảnh tượng này, cô sợ hãi bịt chặt lấy hai tai, co rúm người vào một góc.
Những chiếc xe xung quanh lập tức tránh khỏi cơn mưa đạn của bọn họ, sợ rằng chỉ một viên đạn lạc sẽ làm mình chết không kịp ngáp, xe ô tô của bọn chúng bao vây xung quanh xe cô, đột ngột phanh gấp một cái, Lâm Sơ Nguyệt không phòng bị, theo quán tính lao người về đằng trước, vầng trán không may đập vào ghế lái lập tức sưng đỏ lên.
Xe ô tô phanh gấp để lại trên đường một vệt dài, xe của Bạch Tư Hàn cũng dừng lại, đám đàn em của hắn xuống xe sẵn sàng nghênh chiến với đám người kia.
Nhưng chúng vừa lại gần thì người trong xe bỗng thả mấy quả bom khói ra, khói tản ra mù mịt chẳng nhìn rõ cái gì ở phía trước, cánh cửa xe ô tô bị đập ruỳnh một cái, đàn em của Bạch Tư Hàn ngồi bên cạnh cô lãnh trọn một viên đạn vào giữa trán, máu từ cái lỗ nhỏ chảy xuống ròng ròng, hắn chết mà trợn tròn mắt không tin, Lâm Sơ Nguyệt quá hoảng sợ mà hét lên, người đàn ông đó lôi cô ra khỏi xe, ấn cô vào xe ô tô của mình.
“Đoàng!”
Thanh âm đáng sợ đó vừa vang lên, cơ thể anh đã giật một cái, Lâm Sơ Nguyệt trợn tròn mắt nhìn Tiêu Thế Tu ôm lấy bụng của mình, máu từ kẽ ngón tay anh liên tục chảy xuống ướt đẫm cả chiếc áo sơ mi màu đen.
Anh nhanh chóng nhảy lên xe, ra hiệu bảo người của mình lái xe đi, phía sau khói đã tan dần, người của anh bị đàn em của Bạch Tư Hàn giết chết nhiều vô số, Lâm Sơ Nguyệt bụm chặt miệng, cảnh tượng đó khiến cô không kìm được nước mắt, giây lát sau Tiêu Thế Tu đã ôm lấy đầu cô rồi áp vào ngực mình.
“Đừng nhìn.”
Anh lên tiếng, hơi thở có chút khó nhọc.
Lâm Sơ Nguyệt nghe thấy thanh âm quen thuộc đó, nước mắt tuôn trào như suối, cô nắm chặt lấy vạt áo của anh, nức nở gọi:
“Ông xã…”
Các bạn ơi nhớ like cho Lim nè, nhiều lượt đọc quá mà like ít quá huhu, mn like nh là động lực cho mk viết tiếp và bão chương nhé
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.