“Cái gì? Mày nói gì cơ hả Lâm Sơ Nguyệt?” Lâm Phỉ Thúy tức tối nghiến răng ken két, khóe mắt vằn đỏ cả lên.
Lâm Sơ Nguyệt mở nước rửa tay, thờ ơ liếc cũng không thèm liếc qua cô ta.
Lâm Phỉ Thúy nghiến răng nói:
“Lâm Sơ Nguyệt, chị vừa gả được vào nhà họ Tiêu đã lên mặt rồi nhỉ? Đúng là đồ đàn bà không từ mọi thủ đoạn gì, vậy mà bề ngoài lại tỏ ra là mình thanh cao lắm.”
“Cảm ơn vì đã khen.” Cô rửa tay xong, bình thản lấy khăn giấy lau tay, thái độ hờ hững đó khiến cho Lâm Phỉ Thúy tức anh ách.
Lâm Phỉ Thúy cười khẩy:
“Lâm Sơ Nguyệt à, chị đừng tưởng lần trước chị thoát được thì mừng vội. Chị có biết là chị đã gây sự với ai không? Đó là con trai của ngài thị trưởng, Khổng Tề Văn đấy, còn nữa nếu như người chồng tàn phế của chị biết chuyện trước đây chị từng làm gái phục vụ ở quán bar thì sao nhỉ? Liệu Tiêu gia có chấp nhận một người con gái từng làm nhân viên quán bar hay không?”
Cô ta hả hê nói, nghĩ rằng lần này thể nào Lâm Sơ Nguyệt cũng tức điên lên, nào ngờ cô chỉ cong môi cười:
“Nếu cô muốn thì cứ nói đi. Lâm Phỉ Thúy, tôi không ngại tống cô vào tù vì tội bôi nhọ danh dự của người khác và xâm phạm quyền riêng tư cá nhân đâu!”
“Ha! Đúng là nực cười! Một con nhỏ nhà quê như mày cũng bày đặt kiện tao sao?”
“Vậy thì cô cứ thử xem tôi có dám không?”
Lâm Sơ Nguyệt bỗng nhiên áp sát cô ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-thay-co-dau-than-y-cua-tieu-thieu-gia/796876/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.