Chương trước
Chương sau
“Chủ tịch, chúng tôi đã tìm thấy cậu nhóc Tiêu Mạc rồi!”
Thư ký của Thẩm Hạo Khanh báo tin cho hắn, rồi nhanh chóng dẫn Tiêu Mạc đến chỗ người đàn ông này. Bằng chứng phạm tội của Trình Kiên đã thu thập đầy đủ, hắn vội sai thuộc hạ mang đến cục cảnh sát, sau đó đưa thằng bé cùng những người công nhân ở công trường, đi gặp luật sư bên phía mình.
Chứng cứ xác thực, Trình Kiên chính thức bị bắt, chờ ngày đứng trước vành móng ngựa. Tiêu Mạc thở phào, cuối cùng thì thù của cha mẹ thằng bé sắp báo được rồi.
“Thẩm Hạo Khanh, mày nghĩ mày đã thắng được tao sao? Nếu tao có mệnh hệ gì, thì cả Sở Trạch và hai đứa con của mày cũng không sống nổi đâu.”
Thẩm Hạo Khanh mở to mắt nhìn Trình Kiên, đột nhiên cảm giác có điều chẳng lành. Hắn xông đến nắm cổ áo anh ta, nhưng lại bị phía cảnh sát đẩy ra.
“Mày nói cái gì? Mày định làm gì bọn họ?”
Trình Kiên cười ha hả, tay bị còng dẫn ra xe. Thẩm Hạo Khanh bàng hoàng đứng tần ngần ra đó, lúc sau mới vội lấy điện thoại gọi cho Khiết Băng.
“Sao bây giờ anh mới chịu nghe máy? Hạo Khanh, An An… hức… con bé bị anh trai em bắt cóc rồi. Anh ấy nói nếu trong vòng tám tiếng không khiến Trình Kiên được thả ra, thì con bé sẽ…”
Mắt trái của Thẩm Hạo Khanh giật liên hồi, mặc dù không hiểu vì sao Sở Trạch lại tiếp tay cho Trình Kiên nhưng hắn biết bé con của mình đang gặp nguy hiểm. Hắn nói mấy câu trấn an tinh thần Khiết Băng, rồi nhanh chóng chạy đi tìm con gái.

Ninh Khiết Quỳnh và Cao Minh Viễn trở về khách sạn nơi cô ta đang sống. Cậu khuyên cô ta bỏ hết thù hận cũ để bắt đầu cuộc sống mới, nhưng Ninh Khiết Quỳnh vẫn còn bài xích, nhất thời không thể chấp nhận.
“Những chuyện em làm đều vì muốn báo thù cho anh. Minh Viễn, em yêu anh nhiều như vậy, tại sao anh chỉ luôn đứng về phía Ninh Khiết Băng mà không quan tâm đến cảm nhận của em thế?”
Ninh Khiết Quỳnh lau đi nước mắt trên khuôn mặt, mỗi lần gặp Cao Minh Viễn cô ta đều trở nên yếu đuối như vậy. Lần này cậu quay về, đến cuối cùng vẫn là muốn bảo vệ Khiết Băng. Nhìn thấy người mình yêu lo lắng cho người phụ nữ khác, sao cô ta có thể không kích động được?
“Đồ ngốc, anh làm như vậy đều là vì em. Khiết Quỳnh, quên hết những chuyện buồn trong quá khứ, chúng ta bắt đầu lại nhé?”
Cao Minh Viễn nhìn Ninh Khiết Quỳnh, trong ánh mắt chỉ có hình bóng cô ta. Chưa đợi người phụ nữ này trả lời, cậu đã cúi đầu, phủ môi lên đôi môi mềm, một nụ hôn dịu dàng, nồng thắm.
“Sau này em muốn đi đâu, anh sẽ đi cùng em. Bất cứ nơi nào, chỉ có hai chúng ta thôi được không?”
“Có ổn không? Minh Viễn, em làm nhiều chuyện ác như vậy, chưa chắc Thẩm Hạo Khanh đã chịu tha cho em.” Cô ta ủ rũ nói.
Cao Minh Viễn động viên Ninh Khiết Quỳnh. Cậu biết hắn không tàn nhẫn như vẻ bề ngoài, nếu thành tâm hối cải, sửa chữa sai lầm, chắc chắn sẽ được tha thứ.
Ninh Khiết Quỳnh cuối cùng cũng đồng ý với Cao Minh Viễn, buông bỏ hận thù trong quá khứ. Cô ta chợt nhớ đến người của Trình Kiên đã sai Sở Trạch đi bắt cóc hai tiểu bảo bối của Khiết Băng, liền giục cậu đi tìm:
“Chúng ta phải mau ngăn cản Sở Trạch lại.”
“Sở Trạch, anh ấy làm sao?” Cao Minh Viễn tỏ ra khó hiểu.
Hai người chưa kịp làm gì thì nghe thấy tiếng động bên ngoài. Ninh Khiết Quỳnh liền kêu Cao Minh Viễn tránh mặt đi, còn mình ra mở cửa.
Sở Trạch đã bế An An đi vào. Nhìn thấy anh, Ninh Khiết Quỳnh vội đi đến. Anh gấp gáp nói:
“Khiết Quỳnh, anh vừa nhận được tin tức mới rằng Trình tổng bị tạm giam rồi. Chúng ta phải lấy đứa trẻ này uy hiếp Thẩm Hạo Khanh, để hắn thả Trình Kiên ra mới được.”
“Anh đưa con bé cho em trước đã.”
Sở Trạch không chút nghi ngờ, trao An An lại cho Ninh Khiết Quỳnh. Anh đi một mạch đến đây, lúc nào cũng phải ôm bé con trên tay nên có chút mệt. Anh thở phào, dặn dò cô ta:
“Em trông chừng con bé, để anh liên lạc với Thẩm Hạo Khanh đưa ra điều kiện.”
Cao Minh Viễn từ bên trong chạy ra, chỉ tay vào Sở Trạch mà mắng:
“Anh bị điên sao? An An là cháu gái ruột của anh đó.”
“Em trông chừng con bé, để anh liên lạc với Thẩm Hạo Khanh đưa ra điều kiện.”
Cao Minh Viễn từ bên trong chạy ra, chỉ tay vào Sở Trạch mà mắng:
“Anh bị điên sao? An An là cháu gái ruột của anh đó.”
Cậu không biết Sở Trạch đã bị Trình Kiên thôi miên thần trí, nên mới nhận nhầm Ninh Khiết Quỳnh là em gái mình. Cô ta cúi đầu khó xử, không biết có nên nói ra sự thật không nữa.
Trong những ngày gần đây, Sở Trạch đối xử với Ninh Khiết Quỳnh rất tốt. Kỳ thực cô ta có chút ghen tị với Khiết Băng, bởi chỉ vì hiểu lầm cô ta là em gái mình nên anh mới quan tâm Ninh Khiết Quỳnh nhiều như vậy. Bao nhiêu đó thôi cũng đủ hiểu Sở Trạch yêu thương em gái ruột của mình nhiều thế nào. Nhưng mà… đến lúc phải phơi bày sự thật rồi…
“Sở Trạch! Anh ấy là Cao Minh Viễn, là em trai ruột của Thẩm Hạo Khanh. Còn nữa… em không phải là em gái của anh! Lâm Đình Khả, cô ấy mới là em gái ruột của anh. Suốt thời gian qua anh bị em và Trình tổng lừa rồi.”
“Chúng ta mau tìm cô ấy và Thẩm Hạo Khanh nói rõ chuyện này thôi…” Giọng nói của Ninh Khiết Quỳnh nhỏ dần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.