“Chủ tịch, chúng tôi đã tìm thấy cậu nhóc Tiêu Mạc rồi!”
Thư ký của Thẩm Hạo Khanh báo tin cho hắn, rồi nhanh chóng dẫn Tiêu Mạc đến chỗ người đàn ông này. Bằng chứng phạm tội của Trình Kiên đã thu thập đầy đủ, hắn vội sai thuộc hạ mang đến cục cảnh sát, sau đó đưa thằng bé cùng những người công nhân ở công trường, đi gặp luật sư bên phía mình.
Chứng cứ xác thực, Trình Kiên chính thức bị bắt, chờ ngày đứng trước vành móng ngựa. Tiêu Mạc thở phào, cuối cùng thì thù của cha mẹ thằng bé sắp báo được rồi.
“Thẩm Hạo Khanh, mày nghĩ mày đã thắng được tao sao? Nếu tao có mệnh hệ gì, thì cả Sở Trạch và hai đứa con của mày cũng không sống nổi đâu.”
Thẩm Hạo Khanh mở to mắt nhìn Trình Kiên, đột nhiên cảm giác có điều chẳng lành. Hắn xông đến nắm cổ áo anh ta, nhưng lại bị phía cảnh sát đẩy ra.
“Mày nói cái gì? Mày định làm gì bọn họ?”
Trình Kiên cười ha hả, tay bị còng dẫn ra xe. Thẩm Hạo Khanh bàng hoàng đứng tần ngần ra đó, lúc sau mới vội lấy điện thoại gọi cho Khiết Băng.
“Sao bây giờ anh mới chịu nghe máy? Hạo Khanh, An An… hức… con bé bị anh trai em bắt cóc rồi. Anh ấy nói nếu trong vòng tám tiếng không khiến Trình Kiên được thả ra, thì con bé sẽ…”
Mắt trái của Thẩm Hạo Khanh giật liên hồi, mặc dù không hiểu vì sao Sở Trạch lại tiếp tay cho Trình Kiên nhưng hắn biết bé con của mình đang gặp nguy hiểm. Hắn nói mấy câu trấn an tinh thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-thay-cho-chi-tham-thieu-anh-nhan-nham-nguoi-roi/435597/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.