Ở khách sạn, Tiêu Mạc và Đình Ân vẫn đang đợi Khiết Băng. Con trai cô đứng bên cửa sổ, nhìn xuống thấy xe của Trình Kiên thì vô cùng mừng rỡ, cứ tưởng mẹ và em gái đã về.
“A, mẹ về rồi!”
Ân Ân mở cửa chạy ra ngoài, Tiêu Mạc liền đi theo cậu bé. Nhưng sau khi xuống dưới sảnh lớn lớn của khách sạn chỉ nhìn thấy Trình Kiên khiến hai đứa trẻ vô cùng thất vọng.
“Mẹ vẫn chưa về sao?” Ân Ân lẩm nhẩm trong miệng.
Trình Kiên bế cậu bé trên tay, bắt đầu dỗ ngọt:
“Mẹ của con có việc bận, một lát nữa sẽ về ngay thôi.”
Anh ta bế Đình Ân lên lầu, Tiêu Mạc bám theo sau đầy cảnh giác. Ngồi trong phòng được một lúc, Trình Kiên nhận được điện thoại từ người của công trường liền ra ngoài nghe.
Sắc mặt anh ta bỗng trở nên khó coi, vì tin tức nhận được không mấy tốt lành. Từ sau lần Thẩm Hạo Khanh đến công trường, hắn đã vận động công nhân và người dân phản kháng, lên tiếng tố cáo Trình thị, làm cho hoạt động ở đó bị trì trệ không ít.
“Tôi biết rồi, nói chuyện rõ hơn sau đi.”
Trình Kiên siết chặt điện thoại trong lòng bàn tay, không ngừng nghĩ kế đối phó với Thẩm Hạo Khanh. Anh ta bực dọc đi xuống quầy đồ uống, định bụng mượn chút rượu cho thư giãn đầu óc, ngờ đâu…
“Chủ tịch Lâm, sao chú lại ở đây?”
Lâm Hàn bước về phía cậu ta, do một phần đã có tuổi, phần vì đi đường xa nên ông phải chống gậy. Gặp được Trình Kiên, ông nhàn nhạt cất lời:
“Tôi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-thay-cho-chi-tham-thieu-anh-nhan-nham-nguoi-roi/435581/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.