Cao Minh Viễn đưa Khiết Băng vào trong thang máy, cô vùng vẫy, muốn thoát khỏi vòng tay của hắn.
“Cao Minh Viễn, anh mau buông tôi ra.”
“Đừng sợ, anh sẽ không làm hại em đâu! Chúng ta ra đằng kia nói chuyện một lát được không?”
Mặc dù Khiết Băng không tình nguyện, nhưng vẫn bị Cao Minh Vẫn kéo đi. Hắn đưa cô đến sân thượng của tòa nhà, ở độ cao này, hai người có thể nhìn thấy cánh đồng hoa oải hương bên dưới.
Bầu trời lấp lánh ánh sao, thêm bóng trăng vàng chiếu rọi xuống đất, càng làm khung cảnh xung quanh trở nên thơ mộng. Khiết Băng ngây người, rồi trầm ngâm đứng tựa vào lan can, phóng tầm mắt ra đằng xa theo đường hoa dài bất tận.
Cao Minh Viễn bước lại gần, Khiết Băng nhíu mày, cảnh giác dịch sang một bên. Hắn ta thở dài, rồi lên tiếng:
“Em không cần cảnh giác với anh như vậy đâu.”
Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng ở một chỗ. Cao Minh Viễn nhìn lên bầu trời đầy sao sáng, lại nhìn xa xăm về phía trước, khẽ cười:
“Ở ngoài này thật bình yên đúng không? Bên trong ồn ào như vậy, thật sự không thích hợp với em đâu!”
Khiết Băng không hiểu Cao Minh Viễn đang muốn ám chỉ điều gì, chỉ là cô biết hắn đến tìm mình chắc chắn có mục đích. Nghĩ vậy, cô liền nói:
“Có chuyện gì anh nói nhanh đi. Sở Trạch đang đợi, tôi còn phải nhanh chóng quay lại bữa tiệc nữa.”
Cao Minh Viễn xoay người về phía Khiết Băng. Quan sát cô một lúc, rồi hắn hơi cúi đầu, ra vẻ thành khẩn:
“Khiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-thay-cho-chi-tham-thieu-anh-nhan-nham-nguoi-roi/435560/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.