Trời vừa mới tạnh, mây dần tan đi bớt, để lộ ra nền trời trong xanh quang đãng. Khiết Băng xòe tay ra trước mặt, thích thú hứng những giọt nước mưa còn đọng lại trên mái hiên trước tòa cao ốc Thẩm thị. Cô nhìn sang người đàn ông đứng bên cạnh mình, nghiêng đầu nở một nụ cười tươi rói.
“Hạo Khanh, chúng ta về nhà thôi.”
Cô bước đi trước, Thẩm Hạo Khanh liền theo sau, đưa tay túm cổ áo của Khiết Băng kéo ngược lại. Hắn rút điện thoại ra từ trong túi áo, vừa bấm số vừa nói:
“Cô đứng yên ở đây một lúc đi. Tôi sẽ gọi tài xế đến đón chúng ta.”
Khiết Băng khẽ lắc đầu, tranh thủ chỉnh lại cổ áo bị hắn làm nhàu. Tiết trời mát mẻ thế này, đi bộ dạo phố không phải tốt hơn sao?
“Hạo Khanh, chúng ta đi bộ về nhà nhé? Sẵn tiện có thể dạo phố.”
“Cô có vẻ thích dạo phố nhỉ?” Hắn hỏi.
Khiết Băng không nói gì, chỉ hướng ánh mắt trong trẻo về phía Thẩm Hạo Khanh. Hắn đút tay vào túi quần, hít thật sâu rồi thở phào một hơi ra ngoài không khí. Kỳ thực, hắn bị cái dáng vẻ này của cô làm cho dao động.
Chết tiệt! Điên mất…
Thẩm Hạo Khanh bất giác xoay người sang chỗ khác, tránh để bản thân bị đôi mắt kia làm cho mê hoặc. Hững hờ được một lúc, cuối cùng hắn vẫn đồng ý với thỉnh cầu của cô.
Khiết Băng cứ nắm chặt lấy cổ tay Thẩm Hạo Khanh, vừa đi vừa cười nói không ngớt. Nhân lúc cô không để ý, hắn liền đan tay mình vào tay cô, rồi đút vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-thay-cho-chi-tham-thieu-anh-nhan-nham-nguoi-roi/435509/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.