Khiết Băng dậy từ sớm, hồ hởi vào trong bếp chuẩn bị “bữa sáng tình yêu” cho Thẩm Hạo Khanh. Người ta vẫn thường nói con đường ngắn nhất để chạm đến trái tim là đi qua đường dạ dày đó sao? Phương pháp này hay như vậy, cô nhất định phải thử đầu tiên! Chỉ là Thẩm Hạo Khanh không đặc biệt thích ăn món nào, nên Khiết Băng đành làm theo chủ ý của mình. Bữa sáng không nên quá cầu kỳ, cô chiên trứng thành hình trái xinh xắn để ăn kèm với mấy lát sandwich và rau trộn. Thẩm Hạo Khanh thay âu phục xong liền xuống phòng bếp dùng bữa sáng. Khiết Băng háo hức bưng thành phẩm của mình ra, đặt lên trên bàn ăn, ngay trước mặt hắn. “Hạo Khanh, đây là bữa sáng tự tay em làm cho anh đó.” “Mang đi, tôi không ăn.” Hắn trả lời dứt khoát. Nét mặt của Khiết Băng hơi cứng lại, nụ cười dần trở nên gượng gạo. Cô đẩy nhẹ dĩa thức ăn lại gần hắn một chút, nói nhỏ: “Không phải đã nói cá cược trong một tháng đó sao? Anh mau ăn đi chứ…” “Phải. Nhưng mà Ninh Khiết Băng này, tôi đâu nói rằng bản thân sẽ phối hợp với cô?” Thẩm Hạo Khanh nghĩ thôi cũng thấy buồn cười. Khiết Băng cố gắng lấy lòng hắn là chuyện của cô, sao hắn phải có thái độ hợp tác? Hắn càng mong Khiết Băng nhanh chóng bỏ cái ý định chinh phục tình cảm của hắn nữa. Thật ấu trĩ! Cô vẫn không chịu bỏ cuộc dễ dàng như vậy. Cô đứng ở bên cạnh, nài nỉ hắn: “Hạo Khanh, anh ăn một miếng thôi. Ngon lắm…” Khiết Băng còn chưa nói dứt câu, Thẩm Hạo Khanh đã đứng dậy, mang theo phần thức ăn thơm phức, trút thẳng vào sọt rác. “Dì Lý, làm cho tôi một bữa sáng khác đi.” Cô nhìn vào sọt rác mà thấy tiếc hùi hụi. Thẩm Hạo Khanh không ăn thì thôi đi, sao lại đem vứt chết chứ? Mất công làm bữa sáng ngon lành cho hắn, cô còn không chuẩn bị phần thức ăn cho mình.
Khiết Băng chán nản lên phòng khách ngồi xem truyền hình, chờ khi Thẩm Hạo Khanh ăn sáng xong rồi đi làm, cô mới xuống bếp tìm thứ gì đó nhét vào bụng. Vẫn may dì Lý chu đáo, nấu miến gà cho Thẩm Hạo Khanh còn chừa lại cho cô một tô lớn. Toàn thịt là thịt! “Thiếu phu nhân đừng nản lòng! Thiếu gia là người sống có tình cảm, chỉ cần cô cố gắng, nhất định sẽ có ngày cậu ấy hiểu được tấm lòng của cô.” Cái tên đó mà là người sống có tình cảm sao? Trời có sập ngay xuống thì may ra Khiết Băng còn tin. Đoán chừng dì Lý chỉ nói vậy để an ủi, nhưng cô vẫn thấy rất cảm kích. Hơn nữa Khiết Băng vẫn phải cố gắng, bởi nếu mới chút khó khăn đã bỏ cuộc dễ dàng, chắc chắn cô sẽ trở thành trò cười cho Thẩm Hạo Khanh mà thôi. Khiết Băng xốc lại tinh thần, mặt mày không còn ủ rũ mà trở nên tươi tỉnh hẳn. Thua keo này thì bày keo khác, cô sẽ không chịu khuất phục như vậy. Cả buổi sáng ở nhà, cô ra vườn tỉa cây, hái hoa cho khuây khỏa tinh thần. Gần trưa, Khiết Băng cùng dì Lý vào bếp, chuẩn bị một phần ăn trưa thịnh soạn. Cô cho cơm và thức ăn vào khay giữ nhiệt, đem đến công ty cho Thẩm Hạo Khanh. Nhưng mà mọi chuyện đâu thuận lợi như Khiết Băng nghĩ? Vì không có lịch hẹn trước, nhân viên quầy tiếp tân đành để cô ngồi ở ngoài đợi. “Chủ tịch có rất nhiều công việc phải xử lý. Cô gái, nếu cô không có hẹn trước thì chúng tôi khuyên cô nên về đi. Đợi chờ chỉ lãng phí thời gian của cô thôi!” “Không sao, tôi đợi được.” Khiết Băng ra ghế sofa ngồi đợi hắn. Buồn chán không có việc gì làm, cô lấy điện thoại chơi vài ván game thư giãn đầu óc. Điện thoại đã hết pin, cô đợi hơn bốn tiếng đồng hồ vẫn không thấy Thẩm Hạo Khanh đâu. Đầu óc quay cuồng mỏi mệt, Khiết Băng ngả lưng ra ghế, ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Trong phòng làm việc, Thẩm Hạo Khanh nhìn đồng hồ đeo trên tay đã là hai giờ chiều. Hắn làm việc không để ý thời gian, đến khi xử lý xong đống hợp đồng, bụng đã sớm đói cồn cào lên. Hắn định ra ngoài ăn trưa, không ngờ lúc đi ngang qua khu vực tiếp tân lại bắt gặp Khiết Băng đang nằm trên ghế sofa ngủ ngon lành. Trên tay cô còn ôm khư khư hộp cơm trưa mang cho hắn, môi mím chặt, thi thoảng lại run lên nhè nhẹ. Thẩm Hạo Khanh ngoắc tay gọi thư ký của mình lại, hỏi nhỏ: “Tại sao cô ấy đến mà không báo cho tôi?”
Anh ta cúi đầu, cung kính đáp: “Có lẽ là nhân viên lễ tân không biết thân phận của cô ấy. Nên mới…” “Không biết sao? Đến phu nhân của chủ tịch các người còn không biết, vậy đừng đến Thẩm thị nữa.” Thẩm Hạo Khanh không biết vì sao lại trở nên tức giận. Chính hắn cũng không hiểu nổi bản thân mình, sao lại thấy bất bình thay cho Khiết Băng. Cô có thế nào, liên quan gì đến hắn? Khiết Băng mơ hồ nghe thấy giọng nói của Thẩm Hạo Khanh, liền nhíu mày thức giấc. Cô che tay lên miệng, ngáp nhẹ một cái để xua đi cơn buồn ngủ. Thấy hắn, cô vội đứng dậy, cầm hộp cơm chạy đến bên cạnh Thẩm Hạo Khanh. Chưa để Khiết Băng nói một câu nào, Thẩm Hạo Khanh đã lôi nhanh cô đi về phòng làm việc của mình. “Đến đây làm gì?” “Em… em mang cơm trưa cho anh. Hạo Khanh, em nấu nhiều món ngon lắm, anh ăn thử đi.” Khiết Băng vừa nói vừa lấy hộp cơm trưa ra khỏi túi giữ nhiệt. Hộp cơm màu hồng phấn, bên ngoài được trang trí nhiều hình trái tim xinh xắn, bên trong là cơm, canh và thức ăn nóng hổi, ngon lành. “Anh đói rồi có phải không? Mau ngồi xuống ăn đi cho nóng.” Thẩm Hạo Khanh trút một hơi nặng nề, bước lại phía hộp cơm, không chút do dự mà đóng nắp hộp, bỏ lại vào túi giữ nhiệt. Hắn xách lên, đưa cho cô rồi nói: “Sau này đừng những chuyện dư thừa, ấu trĩ này nữa.” Khiết Băng vẫn còn đứng ngây ra đó, không biết phải làm thế nào. Đợi cả buổi trời, kết quả vẫn là công cốc sao? “Hạo Khanh…” “Đừng nói nữa. Mau về đi.” Thẩm Hạo Khanh xoay người bỏ đi, mạnh tay đóng sầm cửa phòng làm việc lại. Khiết Băng nắm chặt hộp cơm trong tay, trong lòng tự an ủi bản thân phải cố gắng hơn nữa. Cô không tin sự kiên trì của cô không thể cảm hóa được trái tim hắn. Vấn đề chỉ là thời gian thôi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]