Nhất Lan đã ngỏ ý muốn đưa cô về, nhưng cô từ chối, cô sợ Cảnh Nghiêm sẽ khó chịu, vậy nên bảo Nhất Lan về trước, cô sẽ ở lại đợi anh đến đón.
Ngữ Tịch đã đợi ở đó rất lâu, gọi cho anh cũng rất nhiều, màng đêm buông xuống, cô đợi anh sắp hết nửa ngày luôn rồi, điện thoại anh cũng không liên lạc được, cô cũng chẳng biết phải làm sao, trời cũng đã lạnh, cô lại bỏ quên đi áo khoác trên xe anh.
Tiếng tin nhắn điện thoại vang lên, Ngữ Tịch chậm rãi mở lên xem là một số điện thoại lạ, cô không quan tâm, thứ cô để ý hơn chính là tấm ảnh được gửi đến.
Đường Cảnh Nghiêm đến quán bar cùng người phụ nữ khác, còn ôm ấp như vậy, bọn họ nhìn sơ qua còn thấy xứng đôi hơn cả Ân Lâm và Cảnh Nghiêm, nhưng đó không phải Ân Lâm của Cảnh Nghiêm, cô thừa biết anh chỉ vui đùa một chút.
Cuối cùng cũng nhận ra, bản thân phải tự tìm đường về nhà.
Anh không đến.
Cô cũng không thể đứng ở đây mãi.
Nụ cười nhàn nhạt của cô trên khoé môi, nhưng trong lòng đã uất ức như muốn khóc lên thật lớn.
Cất điện thoại, cô tự mình đi bộ về nhà.
Lần trước cô cũng tự đi một mình, sau đó gặp được Ngữ Ngữ, cô đi lâu như vậy không biết Ngữ Ngữ ở nhà thế nào cô sợ A Ngữ của cô đói, vậy nên cô phải chạy về nhà thật nhanh.
Tháo bỏ đôi giày cao gót, Ngữ Tịch nhanh chân chạy về nhà, những hòn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-thay-2/2663615/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.