Đại đa số thời điểm, Lệ tần đều trầm mặc. Thỉnh thoảng nàng sẽ gọi hắn là “Cố đại nhân”, cảm ơn hắn đã chăm sóc nàng một cách tỉ mỉ.
Thịnh vương mưu nghịch, chuyện này gây nhục nhã to lớn. Thậm chí vì chuyện này mà Tấn đế còn bị bệnh một trận.
Con trai tấn công vào cung, cướp đàn bà hậu cung ra ngoài. Nhục nhã lớn như thế, Tấn đế không chịu nổi.
Tuyên bố với bên ngoài Lệ tần qua đời, âm thầm cách chức huynh trưởng của nàng.
Đằng sau đó, Tấn đế vẫn luôn ôm nghi ngờ rằng Lệ tần thân bất do kỉ, là Thịnh vương cho mình là đúng, khăng khăng làm theo ý mình.
Dáng vẻ của nữ nhân kia khắc thật sâu trong đầu ông ta, lần đầu tiên trông thấy nàng, Tấn đế đã biết mình sống bao nhiêu năm như vậy cũng chỉ coi là uổng phí.
Lúc nàng đến bên cạnh ông ta đã không còn là ngọc nguyên, nàng trầm mặc, từ chối không giải thích, ông ta nhìn ánh mắt của nàng, nó giống như không có bất cứ cảm tình gì, mỗi lần nhìn vào cặp mắt lạnh lùng buốt giá đó, quân vương cao quý như ông vừa không dám hỏi vừa không dám để ý.
Từ ngày mất đi nàng, mỗi đêm tỉnh lại từ trong giấc mộng, cái cảm giác đau xé lòng ấy chỉ mình ông hiểu rõ.
Rất nhanh, hành tung của Thịnh vương bị bại lộ.
Một đám người có liên quan đều bị nghiêm trị.
Cố Trường Sâm cũng bị dính líu. Mặc dù đêm tấn công cung thành hắn không lộ mặt, thậm chí không nắm bất cứ một cái chuôi chủ chốt nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-tam-thuc/1146126/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.