Đứng trước cửa cung chờ đợi chốc lát đã được đưa vào cung Thọ Phương của thái hậu. Thái hậu năm nay đã quá thất tuần, trừ những dịp trọng đại trong cung hay khánh điển bên ngoài thì không tiếp kiến mệnh phụ vào triều kiến. Nhưng thân phận tình cảm của Cố lão phu nhân khác với người ngoài, thái hậu triệu kiến Cố lão phu nhân và Chu Oanh ở thiền điện. Chu Oanh đỡ Cố lão phu nhân hành lễ, thái hậu ban ngồi, Cố lão phu nhân ngồi trên ghế bành đầu hàng, Chu Oanh đứng sau lưng thấy cung nhân mang trà tới thì vội vàng tiến lên nhận thay. Cố lão phu nhân đi gấp, lúc này vẫn còn thở hổn hển, Chu Oanh đặt trà lên tay mình thử một chút xem nóng lạnh ra sao, sau đó luồn tay ra sau ghế rồi phủ lên lưng tổ mẫu giúp bà thuận khí. Thái hậu lộ vẻ hơi xúc động, nhíu mày liếc Chu Oanh thêm chút nữa. “Đúng là Cố lão thái quân có phúc, có đứa cháu gái khôn khéo hiểu chuyện như vậy quả thực là hiếm thấy.” Thái hậu khen một câu, Cố lão phu nhân lại khách khí một hồi. Sau đó mới nói mục đích tới đây. “… Lúc trước Trường Quân ở chiến trường ba năm không về cũng sẽ cho người mang tin về nhà để người trong nhà an tâm. Giờ nghe lời đồn đại thực sự làm người ta lo lắng, mới bất đắc dĩ mặt dày vào cung thỉnh cầu muốn xin một tin tức chính xác. Nương nương hiểu cho lão thân, chồng chết, con trai trưởng không còn, con trai thứ thì ở xa, con cháu cứ như vậy…” Vừa nói vừa dùng khăn lau mắt: “Đã ở tuổi này rồi mà, khiến thái hậu nương nương cười nhạo rồi.” Thái hậu vội vàng khuyên nhủ: “Cố đô úy làm việc ổn thỏa, lại có kinh nghiệm dẫn binh, lão thái quân đừng quá lo lắng. Mấy năm nay bổn cung không để ý tới chuyện gì, cũng không nghe thấy mọi người nói gì, nếu lão thái quân không yên tâm thì để bổn cung cho người tới tìm người ở ngự tiền chỗ ngự thư phòng hỏi thử.” Bà liền ngoắc tay gọi một cung nhân tâm phúc: “Đi tìm Lưu Đức Hải truyền lời hỏi của bổn cung, chiến sự như nào rồi, tin tức của Cố đô úy nữa.” Cung nhân kia nhận mệnh rời đi, rồi sau đó lại là những câu chuyện vô thưởng vô phạt khiến người ta mệt mỏi nhưng vẫn phải đau khổ chờ đợi. Nghe bên ngoài có tiếng người, trái tim Cố lão phu nhân như vọt lên tận họng. Nhưng lại là tiếng hoạn quan kéo dài như hát: “Hoàng thượng giá lâm! Quý phi nương nương tới!” Cố lão phu nhân vội vã lau mắt đứng dậy cùng với Chu Oanh. Tấn đế mặc áo bào màu đen thêu kim long, mang quan miện, đích thân đỡ La quý phi chậm rãi bước vào trong. Sau khi hành lễ với thái hậu mới giơ tay về phía lão phu nhân và Chu Oanh: “Mời đứng lên.” Lại nói: “Cố lão thái quân, mời ngồi.” Cố lão phu nhân miễn cưỡng ngồi xuống, lật đật lau nước mắt ở khóe mày, sợ khiến người khác cười nhạo. Tấn đế ôn tồn nói: “Hai quân giao chiến, Tác-ta của Mạc Bắc vốn xảo quyệt, dùng chút kế sách làm loạn lòng quân ta cũng không phải không có. Trẫm có lòng tin với Trường Quân, trong quân cứ ba ngày lại tấu báo quân tình một lần, đợi qua tối nay, sáng mai lại đến hạn có tin tức mới, lão thái quân nhất định phải tự mình bảo trọng.” Hoàng đế đích thân lên tiếng an ủi, Cố lão phu nhân chỉ đành đứng lên nói cảm ơn. La quý phi vẫy vẫy tay với Chu Oanh: “Cố tiểu thư, lâu lắm rồi không thấy ngươi, Vạn Thọ tiết lần trước Tây Vực cống rất nhiều vải vào cung, hoàng thượng thưởng cho bổn cung không ít, toàn vải màu sắc tươi sáng, bổn cung dùng một ít, thấy thích hợp với các cô gái trẻ tuổi như ngươi, ngươi tới đây, theo ta đi chọn một ít.” Chu Oanh đang muốn từ chối lại nghe Tấn đế nói: “Cũng tốt, Cố tiểu thư đi theo quý phi đi, để thái hậu và Cố lão thái quân nói chuyện riêng một chút, trẫm không quấy rầy nữa.” Lời hoàng đế là vàng là ngọc, ai có thể nói một chữ không, lão phu nhân đứng dậy nói “vạn tuế”, âm thầm ra hiệu với Chu Oanh, dặn dò nàng: “Đừng có làm vướng tay vướng chân nương nương.” Cả bên trong và bên ngoài cung Tú Dục đều được xông long tiên hương. Mùi hương đạm nhạt, lưu giữ dài lâu. Khi Chu Oanh cúi đầu cung kính đứng đó thì La quý phi đi vào thay quần áo đã được khoảng một khắc rồi. Khắp nơi trong cung đều không tự do, thân là thần tử thì không có quyền lựa chọn đường sống cho mình, La quý phi gọi nàng tới, là phải đi qua con đường sáng rõ ngay bên cạnh hoàng thượng và thái hậu, ngay cả Cố lão phu nhân cũng không dám nói một chữ không. Cho dù Chu Oanh có bất an hơn nữa thì cũng không dám biểu hiện lên mặt. Rèm châu nhẹ nhàng dao động, phát ra âm thanh lanh lảnh. Chu Oanh cúi thấp đầu, vẫn chưa kịp kêu lên “Nương nương” thì khi rũ mắt nhìn qua thì lại thấy một đôi ủng rồng vàng đế đen. Sắc mặt Chu Oanh trắng bệch, vội vàng quỳ rạp người xuống: “Hoàng…” Một đôi tay bỗng nhiên vòng tới, đỡ lấy cánh tay nàng. Chu Oanh tái mặt kinh hãi, không để ý sự hãi mà vội vàng lui về phía sau hai bước. “Hoàng thượng!” Tấn đến đỡ lấy tay nàng, đứng yên bên cạnh nàng. Vung tay lên, toàn bộ cung nhân hầu hạ trong phòng đều lui xuống. Trong lòng Chu Oanh căng thẳng, không hiểu vì sao Tấn đế lại ở đây. Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều đã được sắp xếp hết từ trước sao? Tấn đế xuất hiện trong cung của thái hậu, lại lên tiếng bảo nàng theo La quý phi tới đây, mà chính hắn lại chờ nàng ở chỗ này. Đây đúng thật là hoang đường mà. Tấn đến cũng không để bụng đến suy nghĩ của Chu Oanh, hắn chắp tay đi tới trước kháng, trực tiếp ngồi xuống, ung dung thong thả nói: “Nghe nói ngươi mười sáu rồi?” Chu Oanh cắn môi một cái, thấp giọng nói: “Hoàng thượng, thần nữ không biết phép tắc, không biết là hoàng thượng đang ở đây, thần nữ…” “Không quan trọng.” Tấn đế cười nói, chặt đứt đường lui của nàng: “Trẫm muốn nói chuyện một lát với ngươi, Cố tiểu thư sẽ không để tâm chứ?” Tình hình như thế này rõ ràng là đã vượt qua nhận thức của Chu Oanh, nàng chưa từng nghĩ tới đời này của mình sẽ có bất kỳ liên quan gì tới người ngồi trên ghế rồng kia. “Có còn nhớ cha mẹ ruột của mình không?” Tấn đế làm như không nhìn ra sự quẫn bách của nàng, tùy ý tìm một đề tài để nói chuyện. Chu Oanh lắc lắc đầu: “Năm đó thần nữ còn nhỏ tuổi, không nhớ rõ rất nhiều chuyện.” Khi đó, nàng mới chỉ có bốn, năm tuổi nhỉ? Có nhớ được đôi chút, mà cũng không bằng quên hết đi. Nhớ lại thì cũng chỉ thêm phiền não thôi. “Thật là đáng thương.” Tấn đế buông tiếng thở dài, nhìn Chu Oanh bằng ánh mắt sáng rực: “Cố gia có nói cho ngươi về lai lịch của ngươi không? Hoặc là có ai từng nhắc tới ngươi sinh ra như thế nào chưa?” Chu Oanh lắc đầu: “Hồi hoàng thượng, chưa từng.” Từ đầu đến chân nàng đều hiện lên vẻ phòng bị. Đáy lòng Tấn đế có chút tiếc nuối, bị ngăn cách bởi quan hệ vua tôi, dù sao thì cũng không thể hoàn toàn xé rách mặt mũi được, thứ hắn có thể làm là gì đây? Chẳng lẽ thật sự phải thừa dịp Cố Trường Quân chinh chiến ở bên ngoài mà giam giữ cháu gái của hắn sao? Loại chuyện này làm rất dễ dàng, nhưng lại làm tổn hại mặt mũi của triều thần trung thành, nếu vậy thì thật không dễ dàng để có thể vãn hồi được. Chuyện duy nhất hắn có thể làm cũng chỉ có tham lam tìm kiếm hình bóng người mà hắn khát vọng trên dung nhan của Chu Oanh mà thôi. Cho dù là khóe mắt hay lông mày có một chút tương tự thì cũng đã có thể an ủi nỗi đau khổ tương tư nửa đời người của hắn. Bên trong điện, La quý phi đang dùng khăn che lại để mình không ho thành tiếng. Nữ quan thiếp thân bên cạnh nàng ta đau lòng lau mắt: “Nương nương, hoàng thượng thật là quá đáng, ở đây chính là trong cung của người, lại còn ngay trước mặt người nữa chứ.” La quý phi mau chóng lau đi vết máu ở khóe miệng, cười tự giễu một tiếng: “Vậy thì có là gì? Ta để ý sao?” Móng tay dài của nàng ta nắm bấu thật chặt vào khăn tay, nhếch khóe miệng lên, nói: “Đêm đầu tiên vào cung, tuy hắn ôm ta nhưng lại gọi tên của người khác, nếu như ngay cả chút chuyện này mà cũng cũng để ý thì chẳng phải đã sớm tức chết rồi sao?” Cung nhân đau lòng nắm lấy tay nàng ta: “Nương nương, cẩn thận lại làm gãy móng tay đó, khó khăn lắm mới nuôi dài được, lần trước ngón tay bị thương vẫn còn chưa khỏi đâu.” La quý phi cười nhạt: “Yên tâm đi, chỉ có chút chuyện này thì chưa đến nỗi.” “Choang.” Bên ngoài truyền tới tiếng rơi vỡ lanh lảnh. Cung nhân vén rèm lên liếc mắt nhìn ra, sợ hãi đến nỗi trợn to hai mắt. Tấn đế nắm lấy ngón tay Chu Oanh, đau lòng nhìn mu bàn tay nóng đỏ của nàng: “Có nghiêm trọng không, trẫm kêu người truyền thái y?” Chu Oanh hoảng hốt, vội vàng nắm tay lại rồi rút ra, mặt tái mét lùi lại liên tục: “Hoàng thượng, tổ mẫu vẫn còn đang chờ thần nữ…” Bị ngăn cách bởi kháng trác nên Tấn đế mới không thể tiếp tục tiến lên, hạ giọng dỗ dành nàng: “Ngươi cứ ở trong cung, đợi đến ngày mai nghe tin tức từ tam thúc của ngươi, vậy không tốt sao? Tối nay kêu quý phi tới bên cạnh ngươi, những thứ đẹp mắt, chơi vui nhất trong cung trẫm sẽ kêu người mang tới hết cho ngươi…” Chu Oanh quỳ phịch xuống đất: “Hoàng thượng, tam thúc vẫn chưa biết sống chết, hắn chinh chiến vì nước, tình hình nguy nan, thần nữ đã đồng ý với tam thúc là phải chăm sóc kỹ lưỡng cho tổ mẫu, thỉnh hoàng thượng thứ tội, thần nữ cáo lui!” Mấy câu nói này đã nhắc nhở Cố Trường Quân ra đi là vì sự vững chắc của giang sơn, là vì để chân long thiên tử trước mắt này ngồi vững vàng tại đó mới đi. Thế mà hắn lại trù tính ở hậu cung bức bách gia quyến của Cố Trường Quân, vậy thì biến thành cái loại gì đây? Chu Oanh không đợi Tấn đế đồng ý đã bụp bụp dập đầu rồi đi ra ngoài. Nếu như Tấn đế tức giận, muốn chém đầu nàng thì nàng cũng nhận. Tấn đế mím môi một cái, muốn gọi nàng lại, nhưng lại nhớ đến ban nãy nàng từ chối, ánh mắt kia của nàng… giống như là đã từng quen biết… Nếu như cứ cưỡng ép giữ nàng lại thì nàng sẽ như thế nào đây? Thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, hay là? Thôi vậy, hắn không dám đánh cược, cũng không đành lòng đánh cược. Giữ nàng lại để lưu lại một chút nhớ nhung. Chu Oanh lảo đảo trở lại cung Thọ Phương, nàng đợi ở bên ngoài điện, không có ai chú ý tới sự khẩn trương của nàng cả. Xòe bàn tay ra, mồ hôi lạnh như băng đã làm ướt cả hai tay, đầu ngón tay vẫn còn đang run rẩy. Hoàng mệnh làm khó, nếu như ban nãy Tấn đế cưỡng ép ra lệnh cho nàng thì nàng nên làm cái gì đây? Nữ nhân áo đỏ đó nói không sai. Gương mặt này chính là nguồn cơn tai vạ. Chu Oanh cũng đã từng tự đắc vì khuôn mặt xinh đẹp hơn người này của mình, mà nay dưới tình thế như vậy nàng chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng. Những năm nay nếu không phải có tam thúc che chở, nếu không phải có danh tiếng của phủ An Bình hầu bảo vệ thì nàng sẽ phải trải qua những chuyện gì đây? Không dám nghĩ đến… Bóng đêm sâu thẳm, cuối cùng thượng viện cũng yên tĩnh lại. Chu Oanh thay quần áo thường mặc ở nhà, ngồi ở đầu giường, trong tay cầm một khung thêu. Muốn làm một đôi giày và tất cho Cố Trường Quân, đợi hắn trở về từ phương bắc thì có lẽ thời tiết sẽ càng lạnh hơn, phải lót thêm một lớp bông vải, đường may phải thật nhỏ thì hắn đi vào mới thoải mái. Chẳng biết tại sao mà trước kia hắn chưa từng dùng đồ nàng thêu ra, phải đến sau khi tiếp xúc nhiều hơn thì hắn mới thường xuyên mặc những thứ nàng may lên người, vì vậy mà Chu Oanh càng ra sức làm nhiều hơn. Mỗi lần đi đưa quần áo, giày và tất mới cho hắn thì cũng có thể thuận đường gặp mặt, nói nhiều thêm mấy câu. Có lúc hắn phải xử lý công việc, miệt mài viết văn thư trên án thư, nàng nhìn gò má hắn từ đằng xa cũng đã cảm thấy có chút an tâm. Duy chỉ có việc hắn sẽ thích nàng là nàng chưa từng nghĩ tới. Thậm chí tình yêu đó còn có chút điên cuồng. Trong tay Chu Oanh vẫn còn cầm khung thêu mà đã ngủ mất. Bên tai nghe thấy một tiếng khóc thê lương, nàng kinh ngạc ngước mắt lên, lập tức nhìn thấy một nữ nhân có khuôn mặt giống nàng đến bảy phần, tóc tai bù xù, đang quỳ gối dưới đất. “Hắn đã chết rồi, ta sống còn ý nghĩa gì? Đừng lừa gạt ta nữa, ta biết, hắn đã sớm không còn ở đây nữa rồi.” “Nếu hắn còn sống thì sao có thể trơ mắt nhìn ta sống trong nhà của nam nhân khác chứ? Vì đứa nghiệt chủng này mà ta mới bỏ lỡ cơ hội chết chung với hắn. Đừng bế nó đưa cho ta, ta vừa nhìn thấy đã chán ghét rồi! Vô cùng chán ghét!” Quanh thân nóng ran lên, nhiệt độ càng ngày càng cao, cuối cùng tất cả bốn phía đều là lửa. Chu Oanh quay đầu lại thì thấy một bóng màu đỏ thắm thoáng qua, nhảy vào trong biển lửa. Cha nuôi che kín mắt của nàng, cưỡng ép ôm lấy nàng. Chu Oanh tiếp tục quay đầu nhìn lại thì chỉ còn thấy ngọn lửa đã nuốt trọn lấy tòa cung điện. Cũng không nhìn thấy nữ nhân áo đỏ kia đâu nữa. Nước mắt vô thức chảy ra khắp mặt, Chu Oanh mở mắt ra, trong tay vẫn đang cầm khung thêu. Nữ nhân áo đỏ đó là mẹ ruột của nàng. Không để lại bất kỳ hồi ức dịu dàng nào cho nàng cả. Bản thân bị ruồng bỏ, bị chán ghét, cẩn thận từng li từng tí trưởng thành trong sự tủi thân như vậy đã khiến nàng trở thành một cô nương nhát gan, nhu nhược. Nàng luôn sợ người khác chán ghét mình, trục xuất mình. Khó khăn lắm mới có người nói với nàng là không cần sợ gì cả, hắn sẽ che chở nàng như vậy. Nhưng hôm nay, ngay cả người này cũng không có tin tức gì. Chu Oanh che mặt chậm rãi ngồi xổm xuống. … Thời gian từng giờ từng phút đều là đau khổ. Cố lão phu nhân phái người canh chừng ở các cửa thành, nếu có một chút tin tức nào thì cũng phải thông báo cho Cẩm Hoa Đường trước tiên. Chu Oanh trông coi bên người Cố lão phu nhân, không dám rời khỏi nửa bước, rất sợ bỏ lỡ bất kỳ tin tức nào của Cố Trường Quân. Cuối cùng thì sáu ngày sau trong nhà cũng nhận được phong thư báo bình an đầu tiên của Cố Trường Quân. Lão phu nhân cầm trong tay nhìn hết lần này đến lần khác, nước mắt lăn dài trên mặt. Trong tất cả những câu chữ đều không đề cập một chút nào tới Chu Oanh. Chu Oanh cố nén sự chua chát trong lòng, gắng gượng chống đỡ để chúc mừng Chu lão phu nhân. Đợi nàng ra khỏi Cẩm Hoa Đường, trở lại trong viện của mình, thay quần áo xong thì lại phát hiện bức thư chính tay Cố Trường Quân viết cho nàng dưới gối. Trong phủ Cố Trường Quân có ám vệ, Chu Oanh đã từng nghe nói đến nhưng chưa từng thấy qua, chắc hẳn bức thư này chính là những người đó đưa tới nhỉ? Mừng rỡ như điên mở thư ra, trên tờ giấy viết thư màu vàng ngay ngắn chỉnh tề chỉ có hai chữ lớn rồng bay phượng múa. “Muốn nàng.” Không xưng hô, không có đề tên, thậm chí còn không có cả một câu đầy đủ. Thoáng chốc nước mắt Chu Oanh đã trào ra khỏi khóe mắt. Rõ ràng chỉ là hai chữ rất qua loa lấy lệ mà cũng có thể khiến nàng khóc sướt mướt, đau khổ rất lâu. Hắn là người như thế, dù chỉ có hai chữ như vậy thì cũng chắc chắn là sẽ viết rồi lại xé, xé rồi lại viết, cảm thấy không phù hợp với thân phận của mình, nhưng lại không chịu đựng được thâm tình khắc cốt ghi tâm này. Dường như nàng có thể nhìn thấy cảnh hắn đang chau đôi lông mày dài, rậm, xụ mặt khi viết ra hai chữ này như thế nào, rồi lại không được tự nhiên giao tờ giấy này cho thuộc hạ, căn dặn mang về cho nàng ra sao. Chu Oanh suy nghĩ một lúc thì sự đau khổ, tủi thân, sợ hãi trong mấy ngày này cứ giống như đã tiêu tán hết ngay tức khắc. Cuối tháng mười một, tuyết rơi ở kinh thành trải đầy đất, Cố Trường Quân khải hoàn hồi kinh. Bây giờ nghị hòa, cái giá là Mạc Bắc phải dâng lên mười hai thành trấn ở vùng biên giới, Cố Trường Quân lại một lần nữa làm cho tên của mình được xướng lên. Tấn đế ra khỏi thành mười dặm để đích thân nghênh đón đại quân hồi triều. Trong ngự thư phòng, Cố Trường Quân và La Bách Ích đang hồi báo chiến sự. Sau khi nghị sự xong Tấn đế cười nói: “Bách Ích xuất chinh khi tân hôn, cũng là khoảng thời gian ngọt ngào ân ái nhất, tân nương tử mà có thể ở trong nhà trông ngóng trong thời gian dài như vậy, không bằng sớm về nhà đi.” Vẻ mặt La Bách Ích như đưa đám nói tạ ân, phủi phủi tay áo rồi đi ra khỏi đại điện. Trong điện cũng chỉ còn hai người Cố Trường Quân và Tấn đế. Tấn đế chỉ kháng bên cạnh rồi nói: “Trường Quân, ngươi ngồi đi.” Cố Trường Quân gật đầu một cái, vừa ngồi xuống thì đã nghe thấy Tấn đế nói: “Một trận đại chiến này đã khiến ngươi mệt mỏi rồi. Nhiều lần trải qua tình huống nguy hiểm, cuối cùng cũng giành được thắng lợi, chắc hẳn phía bắc có thể dẹp yên mấy năm rồi.” Cố Trường Quân nói: “Đây là chức trách của vi thần.” “Trẫm nghĩ, bây giờ chiến sự đã hết, cho ngươi nghỉ nhiều thêm mấy ngày để ngươi nghỉ ngơi trong nhà thật tốt.” Cố Trường Quân mím môi: “Tạ hoàng thượng đã quan tâm.” Hình như Tấn đế có chút khó mở miệng, trầm ngâm trong chốc lát rồi mới nói: “Trường Quân, thật ra thì trẫm còn có một chuyện.” Cố Trường Quân dường như cảm nhận được điều gì đó, hơi ngước mắt lên. “Thân thể quý phi không tốt, những năm nay trong cung cũng không có thêm con trai nối dõi, triều thần kiến nghị tháng ba năm sau sẽ khai ân tuyển tú, làm hậu cung phong phú, sinh thêm hậu duệ, ngươi cảm thấy như thế nào?” Cố Trường Quân nói: “Vi thần tán thành.” Hoàng đế tuyển tú vốn dĩ đã là quy củ mà lão tổ tông để lại, vì một La quý phi mà đã trì hoãn rất nhiều năm nên đã có đại thần bất mãn từ lâu. Giọng nói Tấn đế có chút dịu lại, dò xét: “Quý phi rất thích người cháu gái đó của ngươi.” Vẻ mặt Cố Trường Quân nghiêm túc, nhìn Tấn đế với ánh mắt như điện. Tấn đế nhìn thẳng vào mắt hắn, không chịu nhún nhường: “Trường Quân…” Cố Trường Quân chậm rãi lắc lắc đầu: “Vi thần còn có một chuyện chưa bẩm báo.” Hắn đứng lên, vén áo choàng quỳ xuống thẳng tắp. “Vi thần có tội.” Tấn đế cắn răng: “Trường Quân có tội gì?” “Vi thần tổn hại nhân luân.” Hắn nói nhấn mạnh từng chữ, nhìn thẳng vào mắt Tấn đế: “Phạm phải chuyện sai lầm không thể cứu vãn với Cố Oanh, con gái nuôi của người huynh quá cố.” Giọng nói của Tấn đế cũng mang theo một chút run rẩy: “Trường Quân, ngươi có biết mình đang nói gì không?” Cố Trường Quân cười lên một tiếng, nụ cười này lạnh lẽo giống như lớp băng bị kết dưới cửa sổ vào mùa đông. “Thần biết rất rõ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]