Ngày chín tháng tám, là ngày giỗ của Cố Trường Sâm.
Sáng sớm xe ngựa đã chạy ra từ Đức Thắng môn, đi về phía lăng tẩm Cố gia cách Kinh Thành mười dặm.
Lần trước Chu Oanh ra khỏi thành vẫn là khi còn bé, cùng cha nuôi đi bãi săn Mộc Lan xem người lớn đi săn. Nàng nấp ở một bên nhìn thấy con thỏ nhỏ, bị một võ tướng mặt đen râu ngắn dùng một mũi tên bắn thủng đầu. Sắc mặt nàng trắng bệch đứng ở đó cái gì cũng không dám nói, sau lưng vang lên tiếng vó ngựa, vừa quay đầu lại thấy Tam thúc siết dây cương ngồi ở trên ngựa.
Võ tướng kia vội vàng xách con thỏ tới, tiến lên hành lễ với Tam thúc, còn lớn tiếng nạt nàng: “Đi ra, nha đầu chết tiệt, đừng cản đường ta.”
Nàng lại liếc nhìn Tam thúc một cái, hắn không phản ứng chút nào, từ đầu đến cuối, hắn cũng không có biểu tình gì.
Võ tướng đẩy Chu Oanh ra, một tay xách thỏ rừng, một tay tới dắt ngựa của Tam thúc.
Chu Oanh đứng ở trên gò đất nhỏ, đưa mắt nhìn Tam thúc một người một con ngựa đi xa, nàng rũ mắt nhìn thấy vết máu sẫm trên bụi cỏ, đêm đó trở về thì sốt cao.
Nàng mơ thấy dáng vẻ Tam thúc xách kiếm chém người, quay mặt lại hung tợn trợn mắt nhìn nàng.
Nỗi sợ hãi kia giống như đã khắc đến tận xương tủy, khiến nàng nghĩ đến Tam thúc thì trong lòng liền không thoải mái.
Khi đó Chu Oanh làm sao cũng không nghĩ ra, nàng sẽ có một ngày cách Tam thúc gần như vậy.
Ngồi xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-tam-thuc/1146108/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.