Cố Trường Quân không biết bản thân tại sao lại muốn trốn chạy, khi hắn nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn của nàng nhìn chằm chằm vào đỉnh màn, ngay lúc đó, hơi thở dường như bị rút hết đi, nàng sầu muộn đến mức không thể thở được, cũng không nói nên lời.
Hắn đứng dưới hành lang một lúc, sắc trời đã nhá nhem tối, mặt trời lờ mờ kéo bóng cây trước cửa dài ra.
Trong căn phòng rất tối, bên trong bức màn rủ xuống, Chu Oanh đờ đẫn mở mắt ra, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Kí ức về ngày hôm nay thật mơ hồ, xâu chuỗi lại cũng không trọn vẹn, nàng chỉ nhớ rằng nàng bước vào căn phòng vắng vẻ ở cuối cùng của nhà họ Trần, sau đó nàng nhìn thấy Cố Trường Quân bước vào với tầm nhìn mờ mịt.
Sau đó, đã xảy ra chuyện gì?
Tầm nhìn mơ hồ, chỉ nhớ được bản thân nhảy bổ vào vòng tay ai, lại bị ai đó kéo cổ tay và đẩy ra …
Đau đầu, bụng dưới càng đau hơn, Chu Oanh toàn thân run rẩy, cuộn mình trong chăn bông cùng với chiếc áo khoác ướt sũng có mùi xa lạ.
Cũng không phải là xa lạ.
Nàng nhớ được mùi này.
Thoang thoảng, bạc hà quyện với hương gỗ trái cây.
Nàng đã được ôm trong vòng tay của một nam nhân đầy mùi này, rất nhiều rất nhiều lần.
Chu Oanh nắm lấy góc chăn bông, nhắm chặt mắt. Nếu không nghĩ tới thì sẽ không thấy xấu hổ như vậy, đúng không?
Làm sao có thể quay đầu lại, làm sao có thể đối mặt với hắn lần nữa chứ?
Nàng không dám suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-tam-thuc/1146100/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.