“Oanh muội muội!”
Diệp Thăng đó kêu lên thất thanh. Trong chốc lát tình thế cấp bách đã gọi cả xưng hô trước đây.
Tiếng muội muội này làm Chu Oanh nghĩ đến dưỡng phụ, nghĩ đến dáng vẻ ôn hòa mặt mày ngậm cười lúc dưỡng phụ đề cập đến Diệp Thăng, nghĩ đến sau khi dưỡng phụ mất thì vị Diệp cửu gia này mặc đồ tang khiêng áo quan vì dưỡng phụ không có con trai. Nể mặt chút tình cảm này, bước chân không di chuyển.
Thoáng nén xuống sự hoảng loạn và phẫn nộ nơi đáy lòng, nàng cố gắng bảo mình bình tĩnh lại.
Quách Chỉ Vi thấy cuối cùng nàng cũng bằng lòng ở lại thì thở phào một hơi, thấy hai mắt Diệp Thăng phiếm hồng vẻ mặt kích động, biết có vài lời nếu nàng ấy ở chỗ này thì sợ rằng hai người không tiện nói. Quách Chỉ Vi bèn muốn lui ra ngoài: “Hai người trò chuyện đi, ta…”
Đột nhiên cổ tay căng cứng, Chu Oanh bắt lấy nàng ấy thật chặt, mắt nhìn chằm chằm nàng ấy không hề chớp mà nói: “Chỉ Vi, muội cứ ở đây!”
Quách Chỉ Vi nhìn về phía nàng, bỗng nhiên giật mình. Chu Oanh vẫn là Chu Oanh đó, nhưng chẳng biết tại sao lúc này bị nàng nhìn như vậy lại có một cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu làm quanh người nàng ấy đều rét lạnh.
Quách Chỉ Vi không dám đi, khuôn mặt nhợt nhạt nhỏ nhắn cam đoan với Chu Oanh: “Ta sẽ ở đây, không đi đâu cả, tỷ đừng lo lắng, Oanh tỷ.”
Chu Oanh buông lỏng tay ra, Quách Chỉ Vi bước nhanh ra phía sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-tam-thuc/1146085/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.