Tôi vô cùng hoảng hốt, tôi đưa tay sờ vào mắt cô gái định kéo cô ấy ra, thì cô ấy vô tình cắn vào tay tôi. Tôi đau đớn không ngừng kêu đau nhưng cô ấy không buông miệng ra. Long Minh Uyên kéo lấy tôi dựa vào người anh ấy thì gương mặt sau gáy tôi đột nhiên biến mất. Tôi đưa tay sờ thì phát hiện cô ấy không còn sau gáy tôi, tôi ngơ ngác nhìn Long Minh Uyên.
" nàng đeo vảy rồng vào, nó sẽ trấn áp được cô gái đó" Long Minh Uyên vừa nói vừa đeo cho tôi vảy rồng của anh ấy.
"dạ" tôi vui mừng khi được chồng chưa cưới quan tâm.
" nàng đừng hiểu lầm, ta là thần linh, nàng là người dân trong làng nên ta sẽ bảo vệ nàng" Long Minh Uyên bảo
gì chứ, lo cho vợ không phải là một chuyện rất bình thường sao? Tại sao không thừa nhận chứ. Nhưng anh là đấng tối cao, dù tôi là vợ hắn nhưng nói cho cùng cũng chỉ gặp vài lần, nên tôi không dám trêu ghẹo anh, chỉ đơn giản gật đầu nhẹ.
"cô Âm, không xong rồi! Có người chết" người dân trong làng hốt hoảng hét lên không ngừng đập cửa cô Âm"
"gì vậy?" Cô Ẩm đứng trong nhà nhìn ra sân, cô Âm không mở cửa chỉ đứng ngoài trời.
"thằng Tám với thằng Hiền ra biển đáng cả, mất tích rồi,"
"thằng Luân với con Nguyệt đi chèo truyền ra biển hẹn hò, thuyền bị lật rồi"
" cô Âm, hôm qua chú Phước và chú Hải ra biển đánh cá hôm nay cũng không thấy về."
Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-rong/3736416/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.