Khi tôi cảm thấy hoảng sợ nhất thì tôi nhìn thấy vảy rồng của Long Minh Uyên đưa cho tôi. Nếu mọi thứ điều là ảo giác thì vảy rồng của Long Minh Uyên không thể nào xuất hiện tại đây. Tôi cố gắng bình tĩnh lại và suy nghĩ tường tận từng chuyện đã xảy ra, tiểu hòa thượng bảo cái trống da người là da của sản phụ nhưng trong những gì tôi thấy thì sản phụ đã bị con rắn ăn mất.
Ngồi đó chờ giúp đỡ thì tôi tự tìm cách cứu lấy mình. Tôi nhân lúc thầy Đạo Trần chưa quay về tôi đã chạy thẳng vào sân sau chùa, tôi quan sát tất cả những tấm bia mộ trong chùa, cho đến khi tôi thấy một tấm bia mộ trên đó gi dòng chữ " Pháp Liên". Pháp Liên hòà thượng đã chết, vậy người giết cô gái váy đỏ là ai?
" cạch.... Cạch" tiếng mở cửa vọng lại
tôi biết thầy Đạo Trần đã quay về tìm tôi, tôi lập tức trốn ngay sau một tấm bia mộ
lúc này tôi thấy một bà cụ lớn tuổi bước ra, mái tóc bạc trắng, làn da nhiều nếp nhăng, móng tay dài và nhọn, bà có tí gù lưng và tay cầm một cây trượng tay chân rung rẩy đi tới những tấm bia mộ, đôi mắt bà sắc bén lướt qua từng tấm bia mộ, như một con hổ đang tìm kiếm được con mồi.
Bà ấy nhắm mắt lại như đang tập trung cảm nhận thứ gì đó. Bà cau mày lại, những nét nhăn hiện ra trên khuôn mặt hiện giờ càng đáng sợ thêm, tôi có cảm giác như chúng đa cử động, như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-rong/3736276/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.