Tôi vừa bước vào phòng thì hoà thượng đã đóng sập cửa lại. Tôi vô cùng hoang mang vì hiện giừo tôi trong tình thế này thì kêu trời không thấu kêu đất không nghe. Tôi bật điện thoại lên và cố gắng bắt sóng, trên đây là núi hẻo lánh rất khó mà bắt được sóng để gọi ra ngoài.
“ cóc, cóc” tiếng gõ cửa
“ thí chủ đến giờ ăn cơm rồi!” Tiếng tiểu hoà thượng vọng lại.
Tôi nhìn qua khe cửa thì chỉ thấy tiểu hoàn thượng 1 mình đứng ngay cửa phòng tôi.
"ở đây không bắt được sóng để gọi điện thoại ra ngoài sao?” Tôi liền mở cửa và nắm lấy tiểu hoà thượng.
“ trên chùa Pháp Long này chỉ mỗi sư phụ có thể liên lạc với bên ngoài. Nghe xong tôi choáng váng cả mặt, vậy là tôi đến đây và bị giam giữ.
Tiểu hoà thượng vội vàng bỏ đi, tôi đem măm vào phòng và khoá cửa lại. Vì sợ trong cơm có bỏ thuốc nên tôi đã ngâm với nước sau đó mới ăn, tôi chỉ cố gắng ăn lót bụng chứ không dám ăn quá no.
Khi tôi gắp đến đĩa đồ chay thì tôi thấy dưới cái đĩa đó có 1 tờ giấy, tôi vội vàng mở tờ giấy ra và thấy trên đó chỉ gi đơn giản vài chữ.
“ 00h, kho sau vườn” 1 nét chữ rất rối, có lẻ thời gian quá ít nên người đó đã gi rất nhanh để lấy tờ giấy này để vào mắm cơm.
Tôi ngồi trước bàn ăn rơi vào trầm tư, tôi không ngừng cắn móng tay của mình. Bác tài xế bảo tôi rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-rong/3730714/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.