Tôi đến nhà tang lễ theo đơn đặt hàng của khách hàng. Lúc đó là khoảng mười một giờ tối, trên đường đến nhà tang lễ, gió lạnh thổi qua tóc khiến toàn thân tôi tê dại, không khỏi rùng mình.
Ánh đèn đường nhấp nháy, lúc tắt phụt lúc lại sáng lên, xung quanh không một bóng người trong lòng tôi dâng lên cảm giác sợ hãi . Đây là lần đầu tiên tôi rời khỏi nhà hơn 18h.
Tôi không thể đi lại vào ban đêm, nhưng hôm nay bố tôi đi dự đám cưới, tôi muốn kiếm thêm chi phí sinh hoạt nên tôi ra ngoài lo công việc.
Tôi không ngờ rằng đơn hàng cuối cùng của tôi lại đến nhà tang lễ đón khách.
Xe tôi lăn bánh trên con đường lạnh lẽo, Tôi vẫn đeo kính râm vào ban đêm. Chiếc kính râm mà Cô Âm đưa cho tôi chỉ có thể sử dụng khi mặt trời chiếu sáng. Về đêm tôi chỉ có thể ở nhà, vì nhà tôi dán đầy bùa của cô Âm, quan trọng nhất là phòng tôi được bài trí theo sự chỉ dẫn của cô, một căn phòng trống trãi, không kính soi, chỉ có một chiếc giường và một tủ đồ, chỉ cần nhìn thoáng qua đã thấy rõ trưng bày căn phòng của tôi.
Tôi nhiều lần yêu cầu Cô Âm đưa cho tôi một cái mắt kính phù hợp vào ban đêm, Cô Âm ngăn cản tôi ra ngoài vào ban đêm nên đã từ chối yêu cầu của tôi.
Xe đậu ngay cổng nhà tang lễ, tôi lặng lẽ ngồi trên xe đợi khách.Sau nhiều suy nghĩ, tôi quyết định nhờ cô Âm tặng cho tôi một cặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-rong/3727905/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.