Cô Âm dẫn tôi từ miếu Long Vương về nhà, lúc này anh tôi đã khỏi hẳn, đang ngồi ngay trước cửa nhà ăn sáng. Cả đêm không về mẹ thấy tôi không hề có một câu quan tâm, ba tôi từ trong nhà đi ra thấy mặt tôi đầy máu, ba tôi vội vàng chạy vào nhà lấy nước ấm cho tôi rửa mặt.
“ con sao rồi ?” Ba tôi nhìn tôi với ánh mắt đầy lo lắng.
“Con bé tạm thời khồn sao rồi! Tà khí trên người nó đã biến mất, tạm thời một thời gian này gia đình sẽ không có chuyện gì đâu!” Cô Âm sờ đầu tôi
“Vậy thì tốt quá” ba tôi rưng rưng nước mắt.
“ nhưng con bé nó bị vong hồn xà yêu nguyền rủa, có lẻ đôi mắt này sẽ đi theo nó cả đời” cô Âm nói với ba.
nghe vậy tôi vội vàng chạy vào nhà soi gương, khi tôi thấy mình trong gương tôi không thể chấp nhận được đôi mắt của mình. Một đôi mắt tròng trắng nhiều hơn tròng đen, dáng mắt có phần sắc nhọn như mắt rắn, tôi hoảng sợ ngồi bệch dưới đất, tôi ôm lấy mặt bật khóc nức nở.
“ không sao đâu con, tất cả mọi chuyện đã ổn rồi” ba tôi ôm lấy tôi không ngừng an ủi.
“ vong hồn xà yêu rất nặng, nó không dể dàng tha cho con bé!” Cô Âm thở dài
“ vậy chúng tôi phải làm gì?” Ba tôi hỏi
“ tôi bây giờ ra xem cái quan tài như thế nào, khi về tôi sẽ lập đàn cầu xin, xem xà yêu có chịu tha thứ cho con bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-rong/3727903/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.