Không phải chứ, tự mình chiến đấu? Thích Ẩn ngây người: "Ca, ta... ta đánh không lại."
"Ta biết, đối thủ của đệ rất mạnh, dựa vào thực lực của đệ, bảy phần mười khả năng là chết dưới tay ông ta."
Thích Ẩn chảy mồ hôi lạnh: "Ca, huynh đánh giá ta cao quá rồi, ta nghĩ khả năng chết của mình là mười phần đấy."
"Cho nên bây giờ, ta nói câu nào đệ cũng phải nghe cho kỹ."
Thích Ẩn cuống quít gật đầu.
"Thứ nhất, nguyên nhân các đệ không thể giết chết ông ta là do quả tim phàm nhân cuối cùng còn sót lại của ông ta. Tim yêu muốn bảo vệ quả tim kia, nên đã tạo ra những kết cấu xương ngực phức tạp để ngăn chặn từng bóng kiếm của các đệ. Nhưng Thích Linh Xu đã tạo cơ hội cho đệ, mưa kiếm của Thích Linh Xu đã phá hủy toàn bộ tim yêu và xương hộ tâm của ông ta, đệ chỉ cần tiêu diệt quả tim cuối cùng, chắc chắn ông ta sẽ chết."
"Quả tim của phàm nhân..." Thích Ẩn ngơ ngẩn lặp lại.
"Không sai, đó là quả tim gốc của ông ta. Khả năng tự lành của tim phàm nhân vốn rất yếu, cho nên bây giờ ông ta không thể tự chữa lành thương được nữa." Phù Lam nói.
"Nhưng mà..." Thích Ẩn nhìn cửa đá lung lay sắp đổ, nuốt một ngụm nước miếng nói: "Ta phải làm sao mới nhắm trúng được quả tim kia?"
"Dùng kiếm Quy Muội, Tiểu Ẩn." Phù Lam nói tiếp: "Kiếm Quy Muội rất mạnh, một khi nó trúng kẻ địch, trong phạm vi ba tấc xung quanh miệng vết thương, máu thịt sẽ bị đóng băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-ma/964239/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.