Thiên hương (tam) “Chư vị sư huynh,” Thích Ẩn ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nói, “Sư đệ có một chuyện muốn nhờ.” Sắc trời chập tối, cửa sổ đóng chặt, trên bàn dài chỉ thắp mỗi ngọn nến, ánh nến ảm đạm lắng đọng xuống, phủ lên mặt các sư huynh đệ, giống như tượng thần trong miếu. Vân Tri mở miệng dẫn đầu: “Hắc sư đệ, cứ việc nói thẳng.” “Thỉnh không cần kêu ta Hắc sư đệ.” Thích Ẩn một tay kéo Phù Lam qua ngồi xổm bên cạnh mình, ấn y xuống trước mặt ánh nến, nói, “Vân Lam, đồng môn chúng ta, mắc bệnh nặng, tên là đoạn tụ. Lúc nào cũng phát bệnh, nguy hại đến ta, thỉnh cầu chư vị sư huynh nghĩ ra biện pháp.” Vân Tri vung cái quạt màu đen, mặt quạt mở ra, đề bốn chữ “Nói hươu nói vượn”. Hắn lắc đầu nói: “Lời này của Hắc sư đệ sai rồi. Tình cảm của Ngốc sư đệ vượt xa luân thường đạo lý, không sợ thế tục bất dung, vô cùng chân thành, ngươi không đáp lại ý tốt người ta, ngược lại cho rằng có bệnh, đây là đạo lý gì?” “Đừng gọi ta là Hắc sư đệ!” Thích Ẩn căng da đầu lặp lại, cơ hồ muốn phát rồ, “Có bản lĩnh ngươi tới ở chung phòng với y, bằng không đừng ở đó xàm ngôn.” Lưu Bạch ôm ống tay áo, nhướng mày nói: “Đã xảy ra chuyện gì, lúc trước cũng không thấy ngươi đến mức như thế, Ngốc sư đệ làm gì ngươi sao?” Thích Ẩn đau đầu, cái này bảo hắn nói thế nào? Chẳng lẽ chiêu cáo thiên hạ hắn bị tiểu tử Phù Lam háo sắc này hôn môi sao? Mặt mũi hắn để đâu bây giờ? Bực mình giật giật khóe miệng, định nói không có gì, Phù Lam ngốc ngốc mà đáp lời: “Ta hôn Tiểu Ẩn.” Lời này vừa nói ra, Thích Ẩn suýt chút nữa hộc máu, các sư huynh đệ đều bị Phù Lam dọa ngây ra như phỗng. Lưu Bạch còn nhướng mày hỏi: “Hôn? Là cái kiểu giống ta đang nghĩ sao? Môi chạm môi?” Phù Lam thành thật gật gật đầu, lại ảm đạm mà rũ mắt, “Ta lại làm sai sao?” Xong rồi, xong cả rồi, nhân sinh Thích Ẩn không còn gì luyến tiếc, lát nữa về phòng treo cổ tự sát. “Ngốc sư đệ, vợ chồng son chú ý lưỡng tình tương duyệt, ngươi bức Hắc sư đệ như thế……” Vân Tri dùng cây quạt che miệng, hít một ngụm khí lạnh, “Chẳng lẽ là Bá Vương ngạnh thượng cung*?” *Bá Vương ngạnh thượng cung: Tương truyền rằng Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ, vị vua nhà Chu, có sức mạnh vô hạn, khi đeo dây cung lên, ông ta buộc một đầu dây cung, chỉ cần dùng tay là có thể bẻ cong cung và kéo dây cung hoàn toàn bằng vũ lực. Có câu “Bá Vương ngạnh thượng cung” ý chỉ ép buộc người khác làm điều gì đó. Sư huynh trong góc buông tiếng thở dài: “Táng tận lương tâm.” Lại có sư huynh thương xót nói: “Mất hết nhân tính.” Thích Ẩn lạnh nhạt nói: “Không nghĩ được cách cho ta, ta hôn tất cả các ngươi mỗi người một cái.” Lời vừa nói ra, mọi người đều rùng mình, tưởng tượng bị một nam nhân đè đầu hôn, ọe ọe mà nôn khan một trận. Lưu Bạch bị dọa không nhẹ, vội đứng lên, lấy một cái hộp gỗ sơn đỏ dưới gầm giường ra đặt lên bàn. Lưu Bạch đắc ý mà cười cười, “Tất cả bảo bối của ta đều ở chỗ này, Hắc sư đệ, lần này để ngươi chiếm tiện nghi rồi.” Chưa vội mở ra, trước hết gạt Lưu Chu sư đệ nhỏ tuổi nhất đi ra trông cửa. Từ khi giới luật trưởng lão hồi sơn, buổi tối thường đi kiểm tra giường đệ tử. Từ trên xuống dưới Phượng Hoàn Sơn không tốt lành gì, thật ra không phải sợ hắn một lần trục xuất tất cả các sư huynh đệ, chỉ lo hắn lấy việc công làm việc tư chiếm bảo bối của Lưu Bạch làm của riêng. Lưu Chu ra sức lắc đầu nguầy nguậy, chết cũng không chịu đi, mấy sư huynh làm mặt dữ, uy hiếp cơm ngày mai không có phần hắn. Lưu Chu sinh hận dậm chân một cái, không tình nguyện đi ra cửa, ngồi xổm dưới mái hiên trông chừng. Lưu Bạch sắp xếp xong, rốt cuộc cũng chịu mở cái rương. Các sư huynh đệ vùi đầu vào vòng sáng nho nhỏ, nhìn vào rương không chớp mắt. Lưu Bạch lấy ra một quyển trục, đặt lên trên bàn, thật cẩn thận mở ra. Cảnh vật bên trong từ từ lộ ra, lọt vào tầm mắt là một mảnh kim sơn nước biếc, có vài bóng người nhỏ bé ở trong đình đài lầu các, đai lưng lỏng lẻo, sóng mắt đưa tình, chính là đang làm chuyện đó. Mọi người đều “A” một tiếng thật dài, cười ái muội lấy tay chỉ chỉ Lưu Bạch, “Tiểu tử nhà ngươi, có bảo bối vậy mà lại giấu đi, bây giờ mới chịu mang ra.” “Cái hay còn ở phía sau,” Lưu Bạch khoác vai Phù Lam, nói, “Ngốc sư đệ, xem cho kỹ.” Hắn giơ tay kết một cái pháp quyết, ánh sáng chợt lóe trên bức hoạ, đình đài lầu các đột nhiên từ mặt đất mọc lên, từng hòn núi đua nhau trồi lên trên mặt giấy, nước chảy róc rách len lỏi qua khe núi, âm thanh mờ mờ ảo ảo. Người trong tranh cũng khẽ động, dần dần nghe thấy tiếng người, y y a a, tựa như âm thanh nữ tử cáu kỉnh than nhẹ. Giữa hồ nước xanh biếc vắt ngang một cây cầu, thân mình nữ tử uyển chuyển theo điệu múa ở trên đó, xoay một lần kiện váy áo trên người rơi một cái, lụa trắng che mặt nương theo chiều gió giống một đóa hoa lau, có sư huynh si ngốc mà vươn tay, nhưng không chạm được gì cả. Một bàn người xem đến mắt cũng không chớp, Thích Ẩn trợn mắt há hốc mồm, nói: “Cuối cùng ta cũng biết học tiên pháp tốt ở chỗ nào rồi.” “《 Đào nguyên xuân cư đồ 》, tiểu gia ta tích cóp tiền bạc ba năm mới thỉnh được nó về tay, bình thường còn luyến tiếc không nỡ xem.” Lưu Bạch đắc ý không thôi, nhìn về phía vũ nữ kia, “Đây là tiểu tức phụ của ta, ta gọi nàng là Hương Hương, thế nào, đẹp chứ.” “Sư đệ quả nhiên độ lượng, tiểu tức phụ cũng không tiếc lấy ra cho huynh đệ cùng thưởng thức.” Vân Tri chân thành tán thưởng. “Quá khen quá khen, đều là vì sư đệ, đều là vì sư đệ.” Lưu Bạch chắp tay, quay đầu nói với Phù Lam, “Thế nào, Ngốc sư đệ, có phải cảm thấy một luồng nhiệt nóng bỏng đang bốc lên dưới đũng quần không? Có phải có một loại xúc động hoang dã không? Đoạn tụ thì sao, quá nửa là chưa thấy qua nữ nhân, chỉ cần cho ngươi mở rộng tầm mắt, đảm bảo không có thuốc nào hay hơn!” Phù Lam lắc đầu, nói: “Không có.” Lưu Bạch ngạc nhiên nói: “Đến mức này mà cũng không có? Xem ra ngươi đoạn tụ sạch sẽ nha!” Vân Tri dùng cây quạt điểm mũi, đột nhiên kéo nửa bên cổ áo Thích Ẩn xuống, lộ ra bả vai màu đồng và nửa ngực của hắn, nói: “Ngốc sư đệ, hiện tại thì sao?” Phù Lam mờ mịt lắc đầu. Thích Ẩn giật mình đứng phắt dậy, luống cuống tay chân mặc lại áo, quát: “Ngươi có bệnh hả!” “Ây,” Vân Tri thu quạt gõ vào lòng bàn tay, lắc đầu nói, “Ngốc sư đệ, ta nghĩ ngươi không phải đoạn tụ đâu.” “Vậy là gì?” Thích Ẩn nghi hoặc. Vân Tri nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Liệt dương.” Phù Lam: “……” Mọi người đều trầm mặc. Sư huynh trong góc thở dài: “Cực kỳ bi thảm.” Sư huynh bên cạnh thương tiếc nói: “Xin nén bi thương.” Thích Ẩn cả giận nói: “Ngươi cút đi, Ngốc Ca khỏe như ba con trâu, ngươi mới liệt dương.” “Bỏ đi bỏ đi, tóm lại Ngốc sư đệ không phải đoạn tụ thì tốt, Hắc sư đệ, ngươi có thể yên tâm rồi.” Lưu Bạch xoa xoa tay nói, “Hương Hương còn ca hát, chư vị huynh đệ, không ngại chung vui chứ?” Mọi người hắc hắc cười một trận, cùng chụm đầu lại. Ánh nến lay động, giọng hát du dương bay bổng trên bức họa, âm thanh nữ tử nhu hòa như xuân thủy, uyển chuyển lên xuống ở vòng sáng vàng nhạt rồi hòa vào bóng tối. Bọn họ đều xem bức vẽ, Thích Ẩn thất thần, không tự chủ được nhớ tới chiếc hôn bất ngờ trong chiều mưa kia, thế giới mênh mang, mưa bay đầy trời, có hai người đứng dưới tán ô trong suốt. Lỗ tai nóng như thiêu đốt, trái tim cũng đập thình thịch. Cầm lòng không đậu nhìn về phía Phù Lam, nam nhân yên lặng đang nhìn ra cửa sổ, xuyên qua song sa xem ngọn đèn dầu mờ ảo bên ngoài. Hắn biết Phù Lam lại đang ngẩn người, gia hỏa này ngày thường vừa đả tọa liền ngồi thật lâu, người khác cho rằng y chăm chỉ tu hành, kỳ thật y đang ngẩn người. Ai cũng không biết lúc phát ngốc y nghĩ cái gì, chắc là cái gì cũng không nghĩ, tâm tĩnh lặng tựa như nước, bởi vì đôi mắt kia của y vĩnh viễn trống rỗng như vậy, giống như cái gì cũng không có, lại giống như thu cả thế giới vào trong đó. Người này không có cảm xúc mà người bình thường nên có, tựa con phù du nho nhỏ vô lo vô nghĩ đậu trên chiếc lá xanh, tựa cao xanh hờ hững đang quan sát chúng sinh. Thích Ẩn bỗng nhiên cảm thấy, nếu Phù Lam là nữ tử thì tốt rồi, y đẹp như vậy, tính tình cũng giống nữ nhân an an tĩnh tĩnh. “Giới luật sư thúc ngoài cửa.” Phù Lam đột nhiên nói. Mọi người giật mình một cái, nhao nhao kết quyết, trong nháy mắt, tất cả đều biến mất. Một cái bàn vuông, chỉ còn lại Phù Lam và Thích Ẩn. Hai người trừng mắt nhìn nhau, cửa bị đá văng, Thanh Minh xông vào. Lưu Chu ngủ gật mới tỉnh, dụi dụi mắt ngẩng đầu lên nhìn, vừa thấy Thanh Minh, hít một ngụm khí lạnh, nhanh chân chạy biến. Thanh Minh cúi đầu nhìn nhìn 《 Đào nguyên xuân cư đồ 》trên bàn, lại thấy Thích Ẩn cùng Phù Lam xem đến phát ngốc, lắc đầu nói: “Hai người các ngươi được lắm, trốn ở đây xem cái thứ này. Vân Lam hay thật, ta thấy ngươi ngày thường vô thanh vô tức còn tưởng rằng là một đứa nhóc thành thật, không nghĩ tới cũng như vậy…… Hạ lưu.” Phù Lam ngơ ngác mà nhìn hắn. Thích Ẩn khóc không ra nước mắt, Phù Lam không chạy là bởi vì phản ứng chậm, hắn không chạy là bởi vì hắn ngoại trừ vẽ vẽ mấy cái phù thì tiên thuật gì cũng không biết. “Tuy rằng ta thường ngày không hay quản các ngươi, ngẫu nhiên xét được cũng là đi ngang qua, bất quá quy củ vẫn là quy củ,” Thanh Minh cuộn bức họa lại thu vào tay áo Càn Khôn, “Cái thứ dơ bẩn này ta tịch thu, hai người các ngươi đêm nay không được ngủ, đi quét sơn giai* từ trên xuống dưới một lần. Niệm tình các ngươi vi phạm lần đầu, lần này phạt nhẹ, sau này không được tái phạm!” * Sơn giai: bậc thềm. Hắn nói xong vén dây buộc tóc một cái, thân ảnh lóe lên rồi biến mất. Thích Ẩn giương mắt cứng lưỡi, cả sơn ước chừng có chín trăm chín mươi chín bậc, quét một lần từ trên xuống dưới, này không phải muốn lấy mạng người sao! Lưu Bạch hiện thân, ôm cửa kêu khóc: “Hương Hương của ta……” Các sư huynh liên tiếp giải ẩn thân chú, khuyên Lưu Bạch nén bi thương, sớm ngày tích cóp đủ tiền thì cưới một tiểu tức phụ về. Thích Ẩn ủ rũ cụp đuôi đẩy Phù Lam đi ra, khiêng cái chổi đi sơn giai. Lá rụng đầy đường, một dãy bậc thềm đá xanh chạy dài trong bóng đêm vô tận, Thích Ẩn đứng ở phía trên đầu váng mắt hoa, nhất thời cảm thấy nhân sinh vô vọng. Phù Lam đã buồn đầu buồn não mà quét, y vẫn nhẫn nhục chịu đựng như vậy, ngoan ngoãn nghe lời. Thích Ẩn bất đắc dĩ, đành phải nhận mệnh. Gió núi lạnh lẽo, thổi qua người tự nhiên đánh một cái rùng mình. Một chiếc áo phủ lên vai, Thích Ẩn ngẩn ra, Phù Lam thu tay, lại nhặt cây chổi lên. Thích Ẩn cay cay chóp mũi, áo y có mùi của núi non, làm người ta nghĩ tới những chiếc lá rơi vào mùa đông trên núi, bông tuyết mênh mang. Vì sao? Rõ ràng là một nam nhân ngơ ngơ ngốc ngốc, vậy mà lại có hương vị lạnh lẽo tiêu điều, cảm giác rất cô độc. Thật giống như…… Giống như một mảnh lá khô thổi qua ngàn dặm vạn dặm, không biết đường về. “Này, Ngốc Ca.” Thích Ẩn bỗng nhiên kêu y. “Ừ?” Phù Lam đứng ở bậc dưới, ngẩng đầu lên. “Quê của ngươi ở Nam Cương đúng không? Tại sao lại rời đi?” Phù Lam sửng sốt, nói: “Yêu nơi đó không thích ta, Miêu gia dẫn ta đến nhân gian, thuận tiện đi tìm thần tích. Thế gian nhiều người, cũng có một ít yêu, nhưng đến đây mới biết, mọi người đều không thích ta.” “Không phải, ngươi tìm nam nhân nói chuyện phải không?” Thích Ẩn nói, “Ngươi tuấn tú như vậy, nam nhân đương nhiên không thích ngươi, ngươi nên tìm cô nương.” Phù Lam im lặng nhìn hắn. Thích Ẩn do dự một chút, gãi gãi đầu nói: “Cái kia…… Chẳng lẽ, ngươi thật sự không lên được sao?” “Tiểu Ẩn.” Phù Lam nản lòng cúi đầu, “Ngươi đừng nói nữa.” “Sao vậy?” “Ta không muốn nghe.” Phù Lam nói. Thích Ẩn: “……” “Hắc sư đệ, Ngốc sư đệ!” Tang Nhược ở trên đỉnh kêu bọn họ. Thích Ẩn bất đắc dĩ, danh hiệu “Hắc sư đệ” này toàn môn phái đều dùng rồi sao? “Đúng lúc các ngươi đang quét sơn giai, làm ơn tìm giúp chiếc vòng đinh hương của Lan Tiên cô nương nha. Sáng nay hình như nàng đứng ở thượng sơn giai, ta tìm đến lúc mặt trời lặn vẫn chưa tìm được, các ngươi tiện thể nhìn thử xem có không?” “Được, cứ giao cho ta.” Thích Ẩn trưng ra thủ thế yên tâm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]