Nhân duyên là do trời định, đâu có ai có thể thoát khỏi hai chữ nhân duyên? Cho nên, xét về cuộc đời của Cổ Như Song mà nói, chưa kết hôn chỉ là chưa tìm được nhân duyên mà thôi. Nữ nhi kết hôn vào tuổi mười bảy mười tám-cái tuổi đẹp nhất của đời người, trong khi nàng đã hai mươi bảy tuổi mà không có một mối tình vắt vai. Trước kia, nàng là một đứa nhỏ nghèo khổ phải chăm lo cho người cha bị bệnh cùng với đứa em thơ, hiện tại, nàng giàu có phú quý đến cả kinh thành ai cũng đều ngưỡng mộ, chỉ tiếclà đã vượt quá xa so với tuổi cập kê.
Hai mươi bảy tuổi, người ta có con cháu đầy đàn, nàng mới ra ngoài kiếm lấy cho mình một tấm chồng. Cái này, liệu có phải là hơi trễ rồi hay không? Đã vậy, tiêu chuẩn phu quân của nàng còn là ở cái mức vô cùng cao khiến không ít người phải bỏ cuộc, nhưng duy có một nam nhân lại có thể trúng tuyển! Nàng không cam lòng! Nàng muốn chạy trốn khỏi hắn! Nàng không muốn gả ra ngoài! Nằm mơ sao? Con cừu non lạc vào ánh mắt của sói xám rồi mà còn đòi chạy? Không thể nào! Nàng đã định sẵn là nữ nhân của hắn, cả đời sẽ không thể nào thoát khỏi vòng tay to lớn của hắn.