Rạng sáng, Đức tỉnh dậy.
Bàn tay đặt bên giường của Ngân bị nắm lấy. Cảm giác nóng ấm truyền qua da thịt làm Ngân mông lung mở mắt. Cô nhìn Đức nằm thằng trên giường, đầu nghiêng về phía cô, mắt mở to thao láo.
Hai người cứ nhìn nhau thật lâu.
Ý thức của Đức chưa thông suốt, không rõ tại sao bản thân lại nằm viện.
Ý thức của Ngân chưa thoát khỏi giấc mơ. Cô mơ thấy Công, người chồng đã chết. Gương mặt Công mờ ảo, không rõ được đường nét nhưng trực giác cho Ngân biết đó là chồng mình. Công đứng yên một chỗ, yên lặng nhìn cô. Ngân chạy về phía chồng thật nhanh. Chạy đến khi ngã quỵ, cô mới nhận ra bản thân vẫn luôn chạy tại chỗ. Khoảng cách giữa hai người chưa từng bị rút ngắn.
Cô gọi tên chồng. Công không đáp lại, chỉ lẳng lặng nhìn cô. Cảm giác sợ hãi bủa vây người Ngân.
Gương mặt không rõ đường nét bắt đầu vặn vẹo. Một gương mặt hình thành.
Không phải là Công.
Ngân nhận ra đó là gương mặt lạnh lùng, tùy hứng của Đức.
Cô sợ hãi bật khóc.
Cảm giác ấm nóng từ tay truyền đến đánh thức cô khi nước mắt chảy vào miệng mặn chát.
“Tại sao thím khóc?”
Giữa phòng bệnh tĩnh mịch, giọng nói của Đức khàn khàn và rõ ràng.
Ngân nhìn hắn như đồ ngốc, vẫn không phân biệt được thật hay mơ.
Lòng bàn tay của cô bị véo nhẹ. Cô thảng thốt rụt tay lại, tim nhảy thình thịch khác thường.
Cô bối rối sờ mặt. Đúng là nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-duyen/2611554/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.