Giọng kêu cứu là của bà Cẩm.
Ngân hoảng hốt mở đèn hành lang, kéo Đức đứng dậy. Cô giật mình trước đôi mắt sưng đỏ của hắn.
“Bác nằm đây bao lâu rồi?” Phải khóc bao lâu thì mắt mới sưng to thế này?
Đức không trả lời, lặng lẽ dịch sát vào người Ngân. Hắn cao hơn Ngân rất nhiều, vai rộng, lưng thẳng, chân dài, dù trí não tụt lùi như đứa trẻ thì vẫn dễ nhận ra đây là một người đàn ông đẹp trai, có sức cuốn hút rất lớn với người khác phái. Chỉ là gương mặt khờ khạo, ánh mắt ấm ức khóc sưng đỏ đã phá hủy hết vẻ đẹp nam tính của hắn.
“Cứu… tôi…”
Tiếng rên rỉ vang ra từ phòng Đức kéo Ngân quay lại hiện thực. Cô đỏ mặt vì nhận ra bản thân đã nhìn Đức rất lâu.
Đèn bật sáng, soi rõ cảnh tưởng trong phòng ngủ. Bà Cẩm bị chiếc chăn quấn chặt, nửa người vắt trên giường, nửa người rơi xuống sàn. Mặt bà Cẩm trắng bệch như sáp nến.
Ngân nín cười, giải cứu bà Cẩm. Không cần hỏi, cô cũng biết ai là thủ phạm.
Bà Cẩm vừa thoát khỏi chiếc chăn, ngồi bệt dưới sàn thở hồng hộc. Ngay khi lấy được sức lực, bà Cẩm xông đến đánh mạnh vào người Đức.
“Thằng mất dạy! Anh dám trói tôi thế hả? Chậm tí nữa là tôi chết ngắc rồi biết không hả? Anh vừa đi đâu hả? Có phải anh mò đến phòng mẹ con con Ngân không? Tôi biết ngay mà! Anh ăn phải bả gì của nó hả? Tôi đánh chết anh. Đồ bất hiếu!”
Đức chạy vòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-duyen/2611544/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.