Sau khi dọn hàng xong, Ngân đưa Đức về nhà. Từ xa, cô đã thấy hai bóng người quen thuộc, là bố mẹ cô.
Từ lần đến khuyên nhủ Ngân về quê thất bại, bố mẹ cắt đứt liên lạc với Ngân. Cô gọi điện thì ông bà không bắt máy. Cô muốn xin lỗi hay giải thích cũng không có cơ hội.
Xe máy dừng trước cửa nhà, Ngân vui mừng chào hỏi. “Bố mẹ đợi con lâu chưa? Sao bố mẹ không gọi điện lên trước để con dọn hàng về sớm hơn.”
Ông Khiêm nhìn chằm chằm cảnh Đức vụng về trèo xuống xe máy, không có ý định trả lời Ngân. Đây không phải là anh chồng của con gái ông hay sao? Chuyện bà thông gia nói là thật?
Bà Mẫn huých nhẹ vào người ông Khiêm để nhắc nhở, cười hiền lành với Ngân. “Bố mẹ cũng mới tới thôi. Lên thăm con gái vì nhớ nó, có cái gì mà phải báo trước chứ.”
Lời thật lòng của bà Mẫn như dòng nước ấm quấn quanh người Ngân. Cô cười vui vẻ, mở rộng cửa nhà Đức.
Ông Khiêm khịt mũi, lẩm bẩm. “Người nhớ nó là bà. Đừng có lôi tôi vào.”
Bà Mẫn mím môi nén cười, nháy mắt với Ngân. Ngân hiểu tính cách bố, mạnh miệng mềm lòng. Cô hỏi. “Bố mẹ ăn cơm chưa? Gần đây có hàng bún ngan mới mở, ăn khá ngon đấy ạ.”
“Ăn rồi, ăn rồi. Bố con xót con bán hàng vất vả cả sáng, về nhà lại phải tất bật cơm nước nên xuống xe xong là ông ấy giục mẹ ăn tạm suất cơm gần bến xe rồi.”
Ông Khiêm lừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-duyen/2611539/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.