Ngân báo công an chuyện bản thân bị Tú và Long buộc đá dìm xuống sông. Cô kể toàn bộ nội dung nghe được trong đêm kinh hoàng kia. Chuyện điều tra và bắt hung thủ là của cảnh sát, bây giờ cô có thể an tâm đi theo Đức lên Hà Nội chữa bệnh.
Mốc biết bản thân phải ở nhà với bà ngoại. Thằng bé mè nheo đi cùng nhưng bị Ngân dùng việc học từ chối.
Mốc gân cổ cãi lại. “Con học giỏi thế này, nghỉ một hai buổi học vẫn đứng nhất lớp.”
“Việc phẫu thuật không phải vào viện là mổ ngay được. Bác sĩ còn xét nghiệm, chẩn đoán bệnh và sắp xếp ngày mổ. Có thể hai ba hôm sau mới mổ được. Con phải ở nhà với bà. Không được cãi lời mẹ.”
Mốc mè nheo Ngân không thành công liền quay sang Đức. “Bác Đức biết cháu sẽ mất ăn mất ngủ vì lo lắng cho bác mà. Bác cho cháu vào bệnh viện với bác đi.”
“Bác đồng ý với quyết định của mẹ Ngân. Bác phải nằm viện ít nhất một tuần đấy. Mốc đi theo sẽ bị ảnh hưởng việc học.”
“Nhưng bác là bệnh nhân mà, người bị mổ là bác. Bác có quyền mang theo người thân chứ.”
“Bác là bệnh nhân nhưng mẹ Ngân là người có quyền quyết định trong nhà, quyền lực to hơn bác.” Đức liếc nhìn Ngân, thấy cô lừ mắt cảnh cáo hắn đừng nói linh tinh.
“Bác là đàn ông, bác phải mạnh mẽ lên. Đàn ông không được sợ bất cứ thế lực nào. Bác xin mẹ cho cháu lên Hà Nội đi.”
Lời nói của Mốc làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-duyen/2611512/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.