Đức và Mốc đi đến vị trí định vị trên điện thoại, đúng lúc thấy Ngân bị đẩy ngã.
Đức kiểm ra khắp người Ngân, xác định cô không bị thương, lúc này mới hỏi.
“Có chuyện gì vậy? Sao họ đánh em?”
Ngân vội vàng giải thích chuyện đã xảy ra rồi nói với bốn người đứng bên kia chiếc cổng.
“Thiện đã cứu tôi khỏi kẻ điên. Mọi người không tin có thể lên đồn công an hỏi thăm tin tức. Tôi đến đây để cảm ơn Thiện. Tôi biết mẹ thằng bé bị bệnh nên muốn giúp đỡ. Tôi không có ác ý.” Ngân vừa nói vừa nhìn về phía căn phòng cuối cùng trong sân.
Cửa nhà đóng kín, bên cửa sổ thập thò một bóng người. Vừa thấy Ngân nhìn là bóng người hoảng sợ biến mất.
Sau khi hiểu lầm được hóa giải, Đức và Ngân đi đến trước cửa nhà Thiện. Những người hàng xóm không quay trở vào trong nhà, họ đứng gần đó để giám sát hai người.
Dưới sự kiên trì gõ cửa của Ngân, cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra. Gương mặt gầy của Thiện thò ra ngoài. Nó liếc qua Mốc rồi nhìn Đức. Không hiểu sao, nó thấy hơi sợ trước gương mặt lầm lì của ông bác này.
Nó nói với Ngân. “Cô ồn ào làm mẹ cháu tỉnh ngủ rồi. Mẹ cháu đồng ý gặp cô. Cô nói chuyện nhanh rồi đi đi nhé. Mẹ cháu ốm, không nói được nhiều đâu.”
Cửa nhà mở rộng, gia đình ba người của Ngân đi vào trong.
Căn phòng rộng không tới hai mươi mét vuông lộ rõ dưới ánh mặt trời hắt qua cửa sổ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-duyen/2611494/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.